Cuối cùng tôi đã đi qua đường hầm này và tôi đã tuyệt vọng. Tôi đã từng nghĩrằng tôi có một ý chí sắt đá, không có gì có thể lay chuyển được tôi, nhưng sựcan đảm trần thế không giúp tôi được điều gì cả. Tôi muốn trở lại nhưng tôi lại bắt đầu bị rơi mỗi lúc một sâu hơn. Tới một lúc tôi nhìn thấy cái đáy mở ra nhưmột cái miệng thú khổng lồ, mở ra thấy một khoảng trống rất lớn, một vực thẳmđen tối không thể tưởng tượng được.
Điều đáng sợ nhất của vực thẳm này là tôi đã không còn cảm nhận được tí gì của tình yêu Thiên Chúa, không còn một tia hy vọng gì nữa. Như có một lực kéo tôi xuống mà tôi không có thể chống lại được; tôi la hét khủng khiếp. Chân của tôi bị nắm lấy và bị kéo xuống ; tôi cố gắng hết sức chống cự lại nhưng khôngđược.Tôi biết nếu tôi bị kéo vào trong đó thì sẽ không có thể quay trở lại, tâm hồn tôi sẽ chết ở đó. Đó là một thời điểm cực kỳ đau đớn và khủng khiếp.
Chủ nghĩa vô thần của tôi biến mất khỏi tôi và tôi bắt đầu xin các linh hồn trong Luyện ngục giúp đỡ tôi: “Xin các linh hồn trong Luyện Ngục làm ơn cứu tôi ra khỏi nơi đây!” Trong lúc tôi kêu cứu như vậy thì tôi cảm thấy một khoảnh khắc đau đớn dữ dội bởi nhận thức rằng có hàng ngàn, và hàng ngàn người rơi xuống vực thẳm đó, đặc biệt là giới trẻ!
Trong khi đau đớn tôi lại nghe người ta nghiến răng và la hét; những tiếng gầm thét đó thấm nhập vào tâm can tôi. Nhưng ở đây, sự đau khổ lớn nhất là sự vắng mặt của Thiên Chúa. Người ta không còn có thể cảm thấy một tí gì tình yêu của Thiên Chúa ở đây nữa.
Tôi đã mất nhiều năm để tập kiềm chế những giọt nước mắt của tôi trước những giây phút đau khổ không thể diễn tả được của người ta. Tôi hiểu rằng con người ta trong một giây phút tuyệt vọng kinh khủng,có thể đi tới chỗ tự tử. Trờiơi!có rất nhiều người nghèo khổ, chủ yếu là người trẻ tuổi, rất nhiều ngườiđang khóc lóc, đau khổ khủng khiếp. Nếu họ đã biết những gì đang chờ đợi họ sau khi tự tử thì họ sẽ sẵn sàng chịu mọi hình phạt trong một nhà tù ở trần thế. …
Hơn nữa, họ phải đương đầu với đau khổ, lương tâm cắn rứt, mặc cảm tội lỗi và xấu hổ với gia đình họ. Cuộc đối đầu này đem tới cho các linh hồn tự tử một cực hình ghê gớm ; nhưng đối với ma quỷ đó là một niềm vui vì nó làm cho đau đớn hơn về tinh thần do sự đau buồn của tang quyến, và đặc biệt là mức độ trách nhiệm đối với Thiên Chúa. Những linh hồn này sẽ được giúp đỡ khi các gia đình họ bắt đầu sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, bằng việc thực hiện công việc bác ái, đến thăm người bệnh, và đặc biệt là xin Lễ cho người đã qua đời. Những linh hồn trong Luyện Ngục không còn có thể làm gì cho mình được nữa. Hoàn toàn không còn làm được gì cho mình nữa. Nhưng Thiên Chúa có thể làm giảm bớt đau khổ của họ và rút ngắn thời gian trong luyện ngục nhờ Thánh Lễ. Cho nên chúng ta phải giúpđỡ họ.
Vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi không có thể mong đợi sự giúp đỡ của những linh hồn, và tôi bắt đầu hét lên: “Tôi đã sống gần như một vị thánh, tôi chưa bao giờ ăn cắp, chưa giết một ai, tôi đã giúp đỡ cho người nghèo, tôi đã chữa răng miễn phí cho người nghèo; Tôi đang làm gì ở đây? Chúa nhật nào tôi cũng đi Lễ … Cả đời tôi chỉ bỏ Lễ Chúa nhật độ năm lần. vậy tại sao tôi ở đây? Tôi là người Công Giáo, tôi cầu xin bạn đưa tôi ra khỏi đây! ! “Ai đó đã lầm lẫn! ! Xin vui lòng, đưa tôi ra khỏi đây. Tôi xứng đáng đi thẳng lên thiên đàng cơmà .” Sự đau khổ khiến tôi bắt đầu khóc:” Ai đã phạm sai lầm như vậyđược? “
Trong khi tôi hét to lên rằng tôi là người Công giáo thì tôi thấy một tia sáng mờ nhạt và đảm bảo rằng tại nơi đó tia sáng nhỏ là món quà lớn nhất mà bạn có thể nhận được. Tôi thấy bóng một người đứng trên bậc ở bờ vực thẳm, và tôi nhận ra đó là cha tôi (người đã chết năm năm về trước).
Gần đó, ở bậc trên, tôi nhận ra mẹ tôi, đang ở tư thế cầu nguyện, khuôn mặt mẹtôi rạng ngời trong ánh sáng chan hòa. Tôi bắt đầu khóc và la lên: “Ba ơi, Mẹ ơi, xin làm ơn đưa con ra khỏi nơi khổ ải này. Xin cứu con ra khỏi nơi đây! “Họ cảm thấy rất đau khổ khi nhìn thấy tôi ở đây. Cha tôi bắt đầu khóc và nắm tay mình run rẩy với nỗi đau buồn khôn tả trước điều mình nhìn thấy, cha tôi la lên:”Con gái tôi, con gái tôi …! “Mẹ tôi bắt đầu cầu nguyện nhưng tôi cảm thấy rằng mẹ tôi không thể cứu tôi ra khỏi đây. Tôi đã thật tuyệt vọng .
Tôi cũng hiểu rằng họ ở đây là để trình bày cho Chúa về bổn phận của họ đối với con cái mà họ đã làm đối với tôi và cách họ đã thực hiện thánh ý Chúa và cho tôi biết những ân sủng mà Chúa đã trao ban cho tôi để giúp tôi nên trọn lành. Bổn phận của họ là để bảo vệ tôi chống lại sự xảo quyệt của ma quỷ. Cha mẹ là người giúp con cái phát huy những tài năng mà Thiên Chúa đã ủy thác cho..
MƯỜI ĐIỀU RĂN
Khi tôi kêu gọi sự giúp đỡ của cha mẹ tôi lần thứ hai thì tôi nghe thấy một tiếng nói rất dịu dàng , một giọng nói rất ngọt ngào; khi nào bạn nghe thấy tiếng đó thì cả tâm hồn của bạn được tràn ngập tình yêu thương và sự bình an. Giọng ngọt ngào đó nói: “Rất tốt, nếu con là người Công Giáo thì con hãyđọc choTa nghe mười điều răn của Đức Chúa Trời.” Tôi thật là xấu hổ! Tôi biết là có mười điều răn nhưng tôi không thuộc, Mẹ tôi luôn nói với tôi về điều răn thứ nhất về tình yêu Chúa. Cuối cùng, tôi nghĩ tới những sở thích của mẹ đểxem tôi có thể nhớ lại được chút nào không. Lúc trước tôi thường hay giải quyết mọi vấn đề một cách dễ dàng trong mọi tình huống một cách hoàn hảo, và tôi luôn luôn có thể thoát ra khỏi ngõ bí mà không ai biết, nhưng bây giờ thì…
Điều răn thứ nhất: “Con hãy yêu mến Thiên Chúa duy nhất.
Và yêu người thân cận như chính mình “.
Dưới đây thì hoàn toàn khác. Vì vậy, tôi đã cố gắng mở miệng nói: “Việc đầu tiên là con phải yêu mếnThiên Chúa trên hết mọi sự và tha nhân như chính mình”, “Rất tốt” và tiếng đó lại hỏi tôi: “Con có yêu mến Thiên Chúa chưa? ” Tôi trả lời, “Dạ có, dạ có,dạ , có … “Và tiếng đó lại nói với tôi:”Chưa đâu!,coi này; “Khi tôi nghe giọng đó nói”chưa đâu” thì tự nhiên tôi lại cảm thấy nỗi đau đớn của sấm sétđã đánh vào cơ thể của tôi và tôi nhận ra tôi đã hoàn toàn bị lộ.. Giọng nói trảlời: “Chưa đâu ! Con chưa yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và con chưa yêu người thân cận của con bằng con đâu. Con đã tự tạo ra một vị thần cho phù hợp với cuộc sống riêng của con, chỉ khi con thực sự cần đến thì con mới quỳ trước Ngài; khi con còn nghèo túng, ngay cả khi gia đình của con còn khó khăn, khi con muốn trở thành một nha sĩ! Lúc đó con mới cầu nguyện mỗi ngày, và con quỳhàng giờ để cầu xin Thiên Chúa! Con cầu xin Chúa cho con thoát khỏi sự đói nghèo và giúp con được trở thành một nha sĩ hay một nhân vật nào đó! Khi con cần tiền, con liền đọc kinh Mân Côi, “Lạy Chúa, xin gửi cho con một ít tiền”. Đó là mối quan hệ của con với Thiên Chúa. “Thật vậy, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã coi Thiên Chúa như một cái máy rút tiền, nơi nào mà tôiđọc kinh Mân Côi thì nơi đó phải có tiền cho tôi. Chẳng bao lâu Chúa đã cho tôi một nghề và chẳng mấy chốc được danh tiếng. Tôi bắt đầu kiếm được đủ tiền và tôi cảm thấy Thiên Chúa không cần thiết nữa đối với tôi. Tôi càng tin tưởng vào bản thân mình thì tôi càng bị mất tình yêu đối với Chúa. Biết ơn ư? Không bao giờ! Thậm chí tôi còn không thèm nhắm mắt để nói: “Cám ơn Chúa vì mọi ơn lành Chúa đã ban cho con hôm nay, cảm ơn Chúa đã ban sức khỏe cho con, cho cuộc sống của các con của con và cho con có được một mái nhà để ở. Lạy Chúa xin thương đến những người không có nhà, không có đủ thực phẩm. ” Tôi đã không làm điều đó! Tôi đã rất vô ơn! Hơn nữa, tôi lại đặt Chúa quá thấp , tôi tin vào hạnh phúc nơi sao Thủy và sao Kim còn hơn nơi Chúa!
Tôi bị phân tâm bởi chiêm tinh học, điều đó đã khiến tôi tin rằng các ngôi sao sẽ hướng dẫn cuộc sống của tôi và tất cả các học thuyết của thế gian. Tôi bắtđầu tin rằng tôi sẽ chết và mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Tôi quên mất sự nhân lành của Thiên Chúa và chính vì tôi mà Chúa đã phải đổ máu.
Giọng nói hỏi tôi về Mười Điều Răn đã cho tôi biết là tôi đã có vài lần nói tôi thương Chúa, nhưng thật tình tôi đã tôn thờ Sa-tan. Một ngày kia,có một phụ nữ đến văn phòng nha khoa của tôi và cho tôi” lá bùa may mắn “. Tôi nói với bà ấy là”Tôi không tin nhưng cứ để nó lại đây cho chắc ăn”. Tôi đã đặt một móng ngựa và một cây xương rồng để tránh những ám khí trong một góc nhà mà không có bệnh nhân nào lui tới,
Thật là một sự xấu hổ! Nó đã làm cho cuộc đời tôi xa lánh Mười Điều Răn. Nó đã cho tôi thấy hành vi của tôi đối với người bên cạnh tôi như thế nào. Nó đã cho tôi thấy tôi thương Chúa như thế nào, thật sự thì tôi đã xa Chúa.Trước khi tôi trở thành một người vô thần, tôi đã nói: ‘Chúa ơi, con thương Chúa! ” Nhưng với cùng miệng lưỡi mà tôi đã ca ngợi Thiên Chúa, tôi lại chỉ trích Thiên Chúa trước mặt người đời!.
Tôi đã chỉ trích bất kỳ ai,còn tôi lại chỉ ngón tay vào tôi và nói:” Tôi là Gloria thánh thiện “.Chúa cho tôi biết là tôi đã nói tôi thương Chúa, nhưng thật sự tôi đã ghen tị và vô ơn. Tôi chưa bao giờ tỏ tình thương và biếtơn đối với cha mẹ tôi về những gì họ đã làm cho tôi, những hy sinh mà họ đã chịu đựng để giáo dục và để cho tôi đi học đại học. Khi tôi tốt nghiệp, tôi xem cha mẹ tôi thấp kém hơn tôi nhiều, ngoài ra tôi còn cảm thấy xấu hổ cho mẹ vì sự kém cỏi và nghèo nàn của mẹ.
Còn thái độ làm vợ của tôi như thế nào! Tôi cằn nhằn với chồng tôi cả ngày. Mỗi khi chồng tôi nói :” Chào em, buổi sáng đẹp” ;tôi lại trả lời:” Tại sao chào một buổi sáng đẹp, bên ngoài trời đang mưa mà.”
Tôi cũng hay giận dữ với các con của tôi. Tôi chưa bao giờ thể hiện lòng thương xót những người đồng bào của tôi. Và Chúa nói với tôi: “Con chưa bao giờthể hiện lòng thương đối với những người bệnh. Con chưa bao giờ thăm viếng, anủi sự cô đơn của họ. Con không tỏ lòng thương xót các trẻ em mồ côi, và với rất nhiều trẻ em bất hạnh “.
Tôi có một trái tim bằng đá. Ngày kiểm tra về mười điều răn, tôi đã thậm chí không thuộc được một nửa.
Thật là bối rối kinh khủng. Tôi sống trong tình trạng hỗn độn thật. Và thậm chí tôi còn nói: “Người ta không thể nói rằng tôi đã giết ai đó.” Ví dụ,đôi khi tôi đi mua đồ cho người nghèo, đó không phải vì tình yêu thương họnhưng vì sĩ diện của tôi và vì những niềm vui mà tôi được cảm kích khi thực hiện điều đó. Ví dụ khi tôi nói với họ,: “Bạn có thể có những cái này nếu bạn thay tôi đi tham dự các buổi họp của phụ huynh và giáo viên bởi vì tôi không có thời gian.” Và vì thế tôi đã cho tất cả mọi thứ để có thể thao tác dễ dàng. Hơn nữa, tôi thấy rất tốt đẹp khi có nhiều người đứng phía sau tôi và nói tốt về tôi, vì tôi là Thánh mà. Tôi xây dựng cho bộ mặt của tôi.
Giọng nói đó còn cho biết: “Nếu con đã có một vị thần, vị thần này hẳn sẽlà ThầnTài! Con đang đánh giá mọi thứ bằng tiền! Nếu đi với Thần Tài, con sẽ bịrơi vào vực thẳm và bị xa lìa Thiên Chúa thật. ” Chúng tôi đã thực sự được giàu sang, nhưng cuối cùng chúng tôi đã vỡ nợ, và bị chôn vùi dưới nợ nần.
Điều răn thứ hai: “Đừng thềdối, đừng nguyền rủa, hay nhạo báng.”
Khi Chúa nói với tôi về điều răn thứ hai thì tôi cảm thấy thật đáng buồn vì hồi niên thiếu tôi đã nhanh chóng hiểu rằng nói dối là một phương tiện tuyệt vời đểtránh những hình phạt của mẹ tôi. Vì vậy, tôi đã bắt đầu bắt tay với ”tổ sưcủa sự dối trá” là Satan và tôi đã trở thành một kẻ nói dối thực sự.
Tội lỗi của tôi đã tăng dần với sự phát triển của sự dối trá của tôi. Tôi thấy mẹ tôi đã tôn kính Thiên Chúa và tên cực trọng của Ngài như thế nào. Vì vậy, tôi thấy đó như một vũ khí hoàn hảo để tôi sử dụng mà xúc phạm tới Chúa. Tôi nói với mẹ tôi :, “Thưa Mẹ, con xin thề nhân danh Chúa nhân lành……”và như vậy tôi đã không bị trừng phạt. Hãy tưởng tượng rằng tôi đã dám dùng Tên cực trọng của Thiên Chúa mà làm chứng cho lời dối trá của tôi, những trò đùa của tôi, những vụ bê bối của tôi vì tôi quá nhiều tội lỗi …
Anh chị em thân mến, lời nói không phải là không có hậu quả, bởi vì, như mẹ tôi đã không tin rằng tôi đã có thói quen cứngđầu và tôi nói: “Mẹ ơi, nếu con nói dối, con có thể bị sét đánh tại chỗliền.” Tất cả các lời ấy đều biến mất với thời gian nhưng sấm sét đã không quên tôi, nó đã đánh vào tôi thực sự và thiêu rụi phân nửa thân xác tôi. Nhờvào Lòng Thương Xót vô cùng của Chúa mà tôi còn ở đây.
Điều đó cho tôi thấy tôi được gọi là người Công Giáo, thật sự chỉ để lạm dụng tên của Thiên Chúa.
Điều răn thứ ba: “Thánh hóa ngày của Chúa.”
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy tất cả những sinh vật đáng sợ xung quanh tôi đều quỳ lạy
trước sự hiện diện của Thiên Chúa. Tôi đã nhìn thấy Đức Trinh Nữ Maria ở dưới chân Chúa và Mẹ đang cầu nguyện cho tôi với một sự sốt sắng đặc biệt. Còn tôi, một kẻ tội lỗi, xấu xa , đang mặt đối mặt với Chúa. Tôi đã quyết liệt từ chối Thiên Chúa và xúc phạm tới Ngài. Tôn trọng ngày của Chúa ư? Tôi sợ và tôi cảm thấy một nỗi đau đớn khủng khiếp.
Tiếng đó nói với tôi là tôi đã dành bốn hay năm tiếng đồng hồ mỗi ngày cho cơthể của tôi nhưng dành cho Chúa mười phút mỗi ngày để tạ ơn và cầu nguyện cũng không có. Nếu tôi muốn đọc một chục kinh cho lẹ thì tôi tự nhủ: “Tôi có thể làm trong thời gian quảng cáo trong lúc xem truyền hình.”
Chúa cho tôi thấy sự vô ơn bội nghĩa của tôi đối với Chúa.
Nếu tôi không muốn đi tham dự Thánh Lễ thì tôi nói với mẹ tôi: “Thiên Chúaở khắp mọi nơi. Tại sao tôi phải đi tới nhà thờ? “… Tôi nghĩ đó là một lý do chính đáng.
Tiếng nói đó cũng nhắc nhở tôi rằng Thiên Chúa đã chăm sóc tôi ngày đêm, còn tôi thì không có một lời cảm tạ Chúa, kể cả ngày chủ nhật, bởi vì tôi lười biếng.Đối với cơ thể của tôi thì ngược lại, tôi đã chăm sóc nó rất kỹ càng, tôi là nô lệ cùa nó, và tôi hoàn toàn quên rằng tôi có một linh hồn mà tôi phải chăm sóc bằng lời cầu nguyện. Nhưng tôi không bao giờ nuôi dưỡng linh hồn bằng lời của Thiên Chúa bởi vì tôi cho rằng những người đọc Lời Chúa là kẻ điên.
Bí Tích đã không để dành cho tôi. Tôi không đi xưng tội, vì theo tôi , chuyệnđó để dành cho phụ nữ đã lớn tuổi và tồi tệ hơn tôi nhiều. Ma quỷ ngăn cản tôiđi xưng tội để linh hồn tôi khỏi được sạch và không được tha thứ. Mỗi lần tôi phạm tội thì linh hồn tôi bớt đi sự trong trắng.
Sa-tan đã đánh dấu mỗi tội lỗi trong tâm hồn trắng trong của tôi bằng một điểmđen. Chỉ vào dịp rước Lễ lần đầu là tôi đã xưng tội tốt. Kể từ đó tôi không bao giờ còn rước Chúa một cách xứng đáng nữa.
Thái độ xa lìa Chúa khiến tôi nói: “Thật là vô lý, tai sao lại gọi là bí tích Thánh Thể? Hãy tưởng tượng xem làm sao mà Thiên Chúa có thể ở trong một miếng bánh nhỏ hay ở trong chén Thánh ?” Điều đó đủ làm tôi xa Chúa.
Tôi không bao giờ tin có linh hồn, và tệ hại hơn nữa là tôi đã thường chỉ trích các linh mục. Bạn thấy bao nhiêu nỗi đau khổ của tôi khi phải đối đầu như vậy.
Kể từ thời thơ ấu, tôi đã nghe thấy trong gia đình tôi, bắt đầu từ cha tôi, luôn chỉ trích các linh mục. Người ta nói rằng họ đã lăng nhăng với người có nhiều tiền hơn chúng tôi. Và chúng tôi,hồi còn nhỏ cũng lập lại như vậy. Và Chúa nói:
“Các con là ai mà dám xét đoán người Tađã xức dầu?” “Cộng đoàn phải cầu nguyện cho sức khỏe của một linh mục. Giáo dân phải yêu thương và hỗ trợ các linh mục. Nếu một linh mục sa ngã phạm tội,thì cộng đoàn phải chịu trách nhiệm, chứ không phải là vị linh mục.”
Và Chúa đã cho tôi thấy bao nhiêu thiệt hại do tôi gây ra vì một ngày kia tôi rêu rao về một linh mục đồng tính luyến ái. Thật là xấu hổ! Nên bây giờ tôi yêu cầu đừng chỉ trích nữa nhưng: HÃY CẦU NGUYỆN!! !
(còn tiếp)
Link : http://www.uyenly.com/?p=2185