Lời giời thiệu:
Chứng từ của Gloria Polo - Full
Nếu có ai nghi ngờ hay nghĩ rằng Thiên Chúa không hiện hữu, rằng đời sống bên kia là cái gì do phim ảnh, hoặc rằng với cái chết thì mọi sự đều chấm dứt, thì xin bạn tự làm ơn cho mình và đọc chứng từ này! Nhưng đọc từ đầu chí cuối kia! Chắc chắn tư tưởng của bạn, dù hoài nghi đến đâu, cũng sẽ thay đổi. Ở đây chúng ta đang đối phó với một điều thực sự xảy ra! Gloria Polo là một phụ nữ đã "chết", nàng đã qua thế giới bên kia và đã trở lại chủ yếu là để đưa ra chứng từ cho những người hoài nghi. Thiên Chúa ban cho chúng ta nhiều bằng chứng, nhưng chúng ta vẫn cứ chối bỏ sự hiện hữu của Ngài. Gloria Polo thực sự đang sống ở Colombia, chị tiếp tục làm cùng một nghề chị đã làm trước biến cố này. Chị vẫn còn những vết sẹo khổng lồ, nhưng chị sống một đời sống bình thường; sự khác biệt là ở chỗ bây giờ chị là một phụ nữ có đức tin mạnh! Chị đi nhiều nơi trình bày cho hàng ngàn người chứng từ của mình, chu toàn sứ mệnh Thiên Chúa đã giao cho chị (chị được phép từ phía Giáo hội cho sứ mạng này).
Đây là bản dịch của một trong những chứng từ của chị, làm chứng tại một nhà thờ ở Caracas Venezuela). Ngày 05 tháng 05, 2005, và nó được dịch từ bản gốc tiếng Tây Ban Nha. Nó là xác thực! CHỨ KHÔNG PHẢI GIẢ MẠO!
Cha Leone Orlando
https://www.youtube.com/watch?v=77U0wa8Cyk0
-----
(Bài 1)
Chuyển ngữ từ chứng từ bằng tiếng Hòa Lan: Điền Trần
(Lúc đầu bà bị chết vì bị sét đánh, sau đó được Thiên Chúa làm cho sống lại đểlàm nhân chứng.)
Sự việc bắt đầu vào ngày Thứ Sáu mùng 5 Tháng 5, 1995 tại Đại học Quốc gia Bogota, Colombia, khoảng 16:30 ....”
Bà Gloria nói:
Các bạn thân mến, thực sự là một niềm vui cho tôi được chia sẻ với các bạn vềnhững ân sủng tuyệt vời mà Chúa đã ban cho tôi. Những sự kiện mà tôi sẽ kể lại cho các bạn bây giờ là đã xảy ra khoảng một chục năm về trước trong Đại học Quốc gia Bogota (Colombia).
“Tôi là một nha sĩ, hồi đó tôi mới 30 tuổi. Tôi làm việc chung với người em họ của tôi, 23 tuổi, cũng là nha sĩ, cùng luận án như tôi.Vào một buổi chiều thứ sáu, trời mưa tầm tã, chúng tôi đi với chồng tôi tới trường đại học để lấy một số sách cần thiết.
Em họ của tôi và tôi đi với một cái dù nhỏ. Chồng tôi có một chiếc áo khoác không thấm nước và đi dọc theo bức tường của “thư viện lớn” để đỡ bị ướt; trong khi chúng tôi luôn cố gắng né tránh các vũng nước.
Khi chúng tôi đến một hàng cây nhỏ và vừa nhảy qua một vũng nước lớn thì cả hai chúng tôi đều bị sét đánh. Em họ của tôi đã bị chết liền tại chỗ. Sét đã đốt cháy các cơ quan nội tạng của em. Mặc dù em còn trẻ nhưng em sống tín thác vào Thiên Chúa và em cũng có một lòng sùng kính đặc biệt Chúa Giêsu hài Đồng. Em luôn luôn đeo một mẫu ảnh Chúa Giêsu Hài Đồng bằng thạch anh trên ngực. Theo khám nghiệm tử thi cho biết thì sét đã đánh vào thạch anh, sau đó vào trái tim , rồi xuống cơ thể và cuối cùng theo đôi chân ra ngoài. Nhìn bên ngoài, người ta không thấy có dấu vết cháy gì cả.
Còn đối với tôi thì sét đã vào cơ thể của tôi qua cánh tay và thoát ra ngoài qua bàn chân phải của tôi. Tôi đã bị đốt cháy khủng khiếp trên cơ thể của tôi, cả bên ngoài lẫn bên trong. Hầu như tất cả thịt của tôi đã bị đốt cháy , ngực của tôi đã bị lấy đi, và đặc biệt là phía ngực bên trái, đã có một lỗ lớn; không còn thịt ở phần dưới cơ thể của tôi, kể cảchân và sườn ; một phần gan đã cháy thành than, thận và phổi của tôi cũng bịcháy nhiều…
“Cơ thể tôi mà bạn nhìn thấy bây giờ là một sự tái tạo của Thiên Chúa nhân từ!”
một vòng xoắn để tránh thai. Nó được làm bằng đồng, mà đồng là chất dẫn điện tuyệt vời. Đó là lý do mà buồng trứng của tôi đã cháy thành than. Tôi đã bịngừng tim và thật sự tôi không còn sự sống. Cơ thể tôi bị điện giật lâu nên người ta không thể đụng chạm tới tôi trong một khoảng thời gian.
HIỂN THỊ LẦN THỨ NHẤT
Trong khi cơ thể của tôi đã cháy thành than thì linh hồn của tôi cảm nghiệmđược những điều tốt đẹp nhất và đặc biệt nhất. Linh hồn tôi đã được đưa tới mộtđường hầm với ánh sáng trắng tuyệt đẹp. Nó đã được hưởng một sự an bình, hạnh phúc mà không có từ nào có thể mô tả được, đó là một sự ngất trí phi thường.
Tôi hạnh phúc vô cùng và hầu như tôi không còn trọng lượng trong đường hầm này. Cuối cùng tôi nhìn thấy cái gì đó như mặt trời, xinh đẹp rực rỡ ánh sáng. Tôi gọi nó là “vầng trắng” để chỉ về màu sắc, nhưng thật sự không có màu sắc trần gian nào so sánh được với ánh sáng vinh quang đó. Tôi cảm nhận thấy nơi đây là nguồn gốc của tất cả tình yêu và an bình …
Trong lúc tôi đi lên, tôi nhận ra rằng tôi đã chết. Vào lúc đó tôi nghĩ tới các con tôi và nói: “Lạy Chúa, các con của con, chúng nó sẽ nghĩ gì về con? Một người mẹ đã quá bận rộn đến nỗi không bao giờ dành thời gian cho chúng.”Giờ đây tôi thấy được cuộc sống quá khứ của tôi ra sao và điều đó làm tôi rất buồn. Tôi đã ra khỏi nhà mỗi ngày để thay đổi thế giới nhưng tôi đã không thểchăm sóc các con tôi ở nhà.
Giờ đây tôi cảm thấy sự trống rỗng đối với các con tôi,nhưng tôi lại thấy cái gì tuyệt vời: Cơ thể tôi không còn bị lệ thuộc vào thời gian và không gian nữa và đồng thời tôi có thể thấy cả kẻ sống lẫn kẻ chết. Tôi có thể ôm hôn ông bà và cha mẹ quá cố của tôi. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Tôi thấy ông nội và ông cố của tôi ở khắp nơi. Tôi cũng ôm hôn tất cả những người tôi quen biết khi còn sống, ở khắp nơi và cùng một lúc. Chỉ khi tôi ôm đứa con gái 9 tuổi của tôi thì tôi giật mình vì tôi có cảm giác ôm nó thật sự như khi còn sống trên trần thế. Không có khái niệm về thời gian và không gian ở trong này; mọi sự đều tuyệt vời, xinh đẹp vô tả.
Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã sai lầm khi tin vào thuyết luân hồi, một quan niệm sai lầm mà tôi đã trở thành một hậu vệ nhiệt thành. Thế giới quan của tôiđã hoàn toàn thay đổi. Khi còn sống, tôi phân biệt giữa những người béo, người gầy, người nghèo khó, người xấu xí, v.v .. Tóm lại, tôi đã có tất cả các loạiđịnh kiến. Giờ đây tôi được thấy nội tâm của con người. Thật là tốt đẹp khi tađược nhìn vào thế giới bên trong của con người! Khi tôi ôm hôn họ, tôi có thểcảm nghiệm được các ý nghĩ và cảm xúc của họ.
Tôi ôm hôn họ tất cả cùng một lúc và bây giờ linh hồn của tôi đã được đi lên và tràn đầy niềm vui. Sau đó, tôi được chiêm ngưỡng một cảnh trí tuyệt vời với một hồ nước rất đẹp bao quanh bởi cây cối và bông hoa đẹp tuyệt trần. Có một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ khu vườn, đem đến cho tôi một cảm giác của tình yêu. Chúng ta không có thể nào thấy được một cảnh đẹp như thế trên trần gian này đâu. Tôi thấy cả người em họ của tôi mới bị sét đánh chết đang đi vào trong khu vườn tuyệt đẹp này.
Tôi đã biết và cảm thấy rằng tôi không được phép vào khu vườn …
Vào lúc đó tôi nghe tiếng của chồng tôi, anh ta khóc lóc và nài xin tôi tha thiết “, Gloria! Gloria! Điều gì đã xảy ra vậy? Gloria trở lại với các conđi, Gloria. “Tôi nhìn anh và tôi thấy anh buồn khổ và khóc rất lớn ; tôi không chỉ nhìn thấy nhưng cảm thấy nữa.
Vào thời điểm này, Chúa cho tôi trở lại cơ thể của tôi. Nhưng tôi không muốn trở lại bởi vì nơi tôi đang ở chứa đầy hoan lạc, an bình và hạnh phúc.
Khi tôi từ từ xuống , nhìn vào cơ thể của tôi, thấy thân xác tôi đang nằm bấtđộng trên cáng trong bệnh xá của Đại học Quốc gia Bogota. Tôi thấy thân xác của tôi bao quanh bởi các bác sĩ giải phẫu, đang dùng những cú sốc điện để làm hồi phục trái tim tôi. Phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi mới có thể làm cho tôi hồi sinhđược.
Tôi tới gần đầu của tôi và tôi cảm thấy điều gì đó như một cú sốc mạnh đẩy tôi trở lại trong cơ thể của tôi. Và cuối cùng tôi đã trở lại cơ thể của tôi. Điềuđó đã làm tôi đau đớn rất nhiều khi trở lại do các tia bắn tung tóe ra từ mọi phía.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và như bị nhốt lại, và tôi cảm thấy nỗi đau đớn nơi thân xác bầm tím và bị đốt cháy của tôi. Sau đó tôi nghe bác sĩ nói, “Cô ấy đã tỉnh lại!”
Họ rất vui mừng, nhưng nỗi đau đớn của tôi vẫn còn ác liệt.
Nhưng chấn thương đau đớn nhất là sự ảo mộng của tôi. Tôi là một phụ nữ thếtục, một nhà quản trị, một trí thức, một sinh viên, tôn thờ vẻ đẹp cơ thể, vẻ đẹp bên ngoài và thời trang. Tôi tập luyện bốn giờ một ngày để cho có một cơthể mành mai, lo trị liệu, kiêng ăn uống, v.v …
Đó là cuộc sống của tôi và hầu như tôi thường bị lệ thuộc vào sự tôn thờ vẻ đẹp của cơ thể. Tôi tự nhủ rằng: “Nếu tôi có bộ ngực đẹp thì tôi sẽ khoe chúng. Tại sao tôi phải giấu đi? ” với đôi chân của tôi cũng thế vì tôi đã biết chắc chắn là tôi có đôi chân và bộ ngực đẹp?.Sự yêu chuộng cơ thể của tôi là trung tâm của sự tồn tại của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không còn cơ thể, không còn ngực, không còn gì ngoài những lỗ hổng khủng khiếp. Ngực bên trái của tôi gần như hoàn toàn biến mất. Nhưngđiều tồi tệ nhất là đôi chân của tôi chỉ còn lại vết thương mở, không có thịt, hoàn toàn bị cháy đen thui.
Tôi đã được đưa tới bệnh viện nơi phòng cấp cứu để người ta bắt đầu làm sạch sẽvà rửa các vết thương.
HIỂN THỊ LẦN THỨ HAI
Khi tôi được gây mê thì linh hồn của tôi đã trở lại cơ thể của tôi và tôi thấy những gì các bác sĩ giải phẫu đã làm cho cơ thể của tôi. Tôi đặc biệt quan tâmđến đôi chân của tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại một thời điểm rất khủng khiếp: đó là cả quãng đời quá khứcủa tôi là một người Công Giáo ”khô khan”. Mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa chỉ được giới hạn vào lễ Chúa nhật, không quá 25 phút. Trường hợp bài giảng có ngắn đi nữa cũng làm tôi bực bội, chịu không nổi, phải bỏ ra ngoài. Đó là mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa. Tôi thiếu đức tin và do đó tôi thiếu sự bảo vệcủa lời cầu nguyện.
Trong thời gian tôi học ngành nha khoa, có một lần tôi được nghe một linh mụcđã tuyên bố và xác nhận rằng địa ngục và ma quỷ không hiện hữu. Sự lo sợ của tôi về ma quỷ là lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục đi đến nhà thờ. Khi tôi nghe vị linh mục tuyên bố như vậy khiến tôi không còn băn khoăn, lo sợ gì nữa. Nếuđó là sự thật, thì tất cả chúng ta đều được lên thiên đàng, bất luận ta sống như thế nào. Và từ đó tôi bắt đầu hoàn toàn xa lánh Chúa. Tôi bắt đầu phát ngôn bừa bãi vì không sợ tội nữa. Tôi nói với mọi người rằng ma quỷ đã không hiện hữu và đó là một khám phá của các linh mục để mọi người tự do hành động … Khi tôi đi ra ngoài với bạn học của tôi, tôi phủ nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa và tuyên bố rằng con người là sản phẩm của quá trình tiến hóa.
Nhưng bây giờ tôi đang ở trong phòng giải phẫu, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Sau đó, tôi thấy trên các bức tường của phòng giải phẫu có nhiều người xuất hiện. Thoạt đầu nhìn họ thấy có vẻ bình thường, nhưng thật sự họ đang hận thù, vô cảm và với khuôn mặt đáng sợ. Nhờ một cái nhìn sâu sắc đã đến với tôi vào lúc đó nên tôi nhận ra rằng tôi cũng thuộc về họ bởi vì tội lỗi có cái giá của nó: Vì tôi mà họ đã bị cám dỗ phạm tội. Sựxấu hổ lớn nhất là nói dối, tuyên bố rằng ma quỷ không hiện hữu và làm cho mọi người tin rằng không có ma quỷ.
Đó chính là chiến lược của Sa-tan, mọi người tin rằng nó không hiện hữu để con người tự do làm điều xấu. Tôi thấy ma quỷ đến bên tôi và vây xung quanh tôi đểchuẩn bị bắt tôi đi. Hãy tưởng tượng lúc đó tôi khiếp sợ thế nào! …
Trí thông minh và kiến thức của tôi không có thể giúp tôi điều gì cả vào lúc này.
Tôi muốn cơ thể của tôi trở lại bình thường nhưng tôi luôn luôn bị cản lại bởi vì cơ thể tôi không cho phép tôi nữa. Vì vậy, tôi chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật, hy vọng tôi có thể núp ở một góc nào đó của bệnh viện nhưng cuối cùng tôi đã lọt vào cõi hư vô. Tôi đã được đưa xuống một hệ thống đường hầm. Ban đầu có ánh sáng từ đèn giống hình dạng của tổ ong. Nó giống như một đầm lầy và lúc nhúc đầy người. Họ trông có vẻ rừng rú, đang khóc lóc khủng khiếp và nghiến răng … Chẳng bao lâu tôi cũng thấy mình trong một hệ thống đường hầm, rồi ánh sáng biến mất để lại một bóng tối đáng sợ. Nơi đen tối nhất trên trái đất chỉcó thể bằng ánh sáng buổi chiều ở trong đó. Ở đó chỉ toàn là sự đau đớn khủng khiếp, kinh dị, xấu hổ, và … có một mùi hôi thối ghê tởm. Nghĩ tới cũng đủ rùng mình …
( còn tiếp )
Link : http://www.uyenly.com/?p=2185
Đây là bản dịch của một trong những chứng từ của chị, làm chứng tại một nhà thờ ở Caracas Venezuela). Ngày 05 tháng 05, 2005, và nó được dịch từ bản gốc tiếng Tây Ban Nha. Nó là xác thực! CHỨ KHÔNG PHẢI GIẢ MẠO!
Cha Leone Orlando
https://www.youtube.com/watch?v=77U0wa8Cyk0
Cha Leone Orlando
-----
(Bài 1)
Chuyển ngữ từ chứng từ bằng tiếng Hòa Lan: Điền Trần
(Lúc đầu bà bị chết vì bị sét đánh, sau đó được Thiên Chúa làm cho sống lại đểlàm nhân chứng.)
Sự việc bắt đầu vào ngày Thứ Sáu mùng 5 Tháng 5, 1995 tại Đại học Quốc gia Bogota, Colombia, khoảng 16:30 ....”
Bà Gloria nói:
Các bạn thân mến, thực sự là một niềm vui cho tôi được chia sẻ với các bạn vềnhững ân sủng tuyệt vời mà Chúa đã ban cho tôi. Những sự kiện mà tôi sẽ kể lại cho các bạn bây giờ là đã xảy ra khoảng một chục năm về trước trong Đại học Quốc gia Bogota (Colombia).
“Tôi là một nha sĩ, hồi đó tôi mới 30 tuổi. Tôi làm việc chung với người em họ của tôi, 23 tuổi, cũng là nha sĩ, cùng luận án như tôi.Vào một buổi chiều thứ sáu, trời mưa tầm tã, chúng tôi đi với chồng tôi tới trường đại học để lấy một số sách cần thiết.
Em họ của tôi và tôi đi với một cái dù nhỏ. Chồng tôi có một chiếc áo khoác không thấm nước và đi dọc theo bức tường của “thư viện lớn” để đỡ bị ướt; trong khi chúng tôi luôn cố gắng né tránh các vũng nước.
Khi chúng tôi đến một hàng cây nhỏ và vừa nhảy qua một vũng nước lớn thì cả hai chúng tôi đều bị sét đánh. Em họ của tôi đã bị chết liền tại chỗ. Sét đã đốt cháy các cơ quan nội tạng của em. Mặc dù em còn trẻ nhưng em sống tín thác vào Thiên Chúa và em cũng có một lòng sùng kính đặc biệt Chúa Giêsu hài Đồng. Em luôn luôn đeo một mẫu ảnh Chúa Giêsu Hài Đồng bằng thạch anh trên ngực. Theo khám nghiệm tử thi cho biết thì sét đã đánh vào thạch anh, sau đó vào trái tim , rồi xuống cơ thể và cuối cùng theo đôi chân ra ngoài. Nhìn bên ngoài, người ta không thấy có dấu vết cháy gì cả.
Còn đối với tôi thì sét đã vào cơ thể của tôi qua cánh tay và thoát ra ngoài qua bàn chân phải của tôi. Tôi đã bị đốt cháy khủng khiếp trên cơ thể của tôi, cả bên ngoài lẫn bên trong. Hầu như tất cả thịt của tôi đã bị đốt cháy , ngực của tôi đã bị lấy đi, và đặc biệt là phía ngực bên trái, đã có một lỗ lớn; không còn thịt ở phần dưới cơ thể của tôi, kể cảchân và sườn ; một phần gan đã cháy thành than, thận và phổi của tôi cũng bịcháy nhiều…
“Cơ thể tôi mà bạn nhìn thấy bây giờ là một sự tái tạo của Thiên Chúa nhân từ!”
một vòng xoắn để tránh thai. Nó được làm bằng đồng, mà đồng là chất dẫn điện tuyệt vời. Đó là lý do mà buồng trứng của tôi đã cháy thành than. Tôi đã bịngừng tim và thật sự tôi không còn sự sống. Cơ thể tôi bị điện giật lâu nên người ta không thể đụng chạm tới tôi trong một khoảng thời gian.
HIỂN THỊ LẦN THỨ NHẤT
Trong khi cơ thể của tôi đã cháy thành than thì linh hồn của tôi cảm nghiệmđược những điều tốt đẹp nhất và đặc biệt nhất. Linh hồn tôi đã được đưa tới mộtđường hầm với ánh sáng trắng tuyệt đẹp. Nó đã được hưởng một sự an bình, hạnh phúc mà không có từ nào có thể mô tả được, đó là một sự ngất trí phi thường.
Tôi hạnh phúc vô cùng và hầu như tôi không còn trọng lượng trong đường hầm này. Cuối cùng tôi nhìn thấy cái gì đó như mặt trời, xinh đẹp rực rỡ ánh sáng. Tôi gọi nó là “vầng trắng” để chỉ về màu sắc, nhưng thật sự không có màu sắc trần gian nào so sánh được với ánh sáng vinh quang đó. Tôi cảm nhận thấy nơi đây là nguồn gốc của tất cả tình yêu và an bình …
Trong lúc tôi đi lên, tôi nhận ra rằng tôi đã chết. Vào lúc đó tôi nghĩ tới các con tôi và nói: “Lạy Chúa, các con của con, chúng nó sẽ nghĩ gì về con? Một người mẹ đã quá bận rộn đến nỗi không bao giờ dành thời gian cho chúng.”Giờ đây tôi thấy được cuộc sống quá khứ của tôi ra sao và điều đó làm tôi rất buồn. Tôi đã ra khỏi nhà mỗi ngày để thay đổi thế giới nhưng tôi đã không thểchăm sóc các con tôi ở nhà.
Giờ đây tôi cảm thấy sự trống rỗng đối với các con tôi,nhưng tôi lại thấy cái gì tuyệt vời: Cơ thể tôi không còn bị lệ thuộc vào thời gian và không gian nữa và đồng thời tôi có thể thấy cả kẻ sống lẫn kẻ chết. Tôi có thể ôm hôn ông bà và cha mẹ quá cố của tôi. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Tôi thấy ông nội và ông cố của tôi ở khắp nơi. Tôi cũng ôm hôn tất cả những người tôi quen biết khi còn sống, ở khắp nơi và cùng một lúc. Chỉ khi tôi ôm đứa con gái 9 tuổi của tôi thì tôi giật mình vì tôi có cảm giác ôm nó thật sự như khi còn sống trên trần thế. Không có khái niệm về thời gian và không gian ở trong này; mọi sự đều tuyệt vời, xinh đẹp vô tả.
Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã sai lầm khi tin vào thuyết luân hồi, một quan niệm sai lầm mà tôi đã trở thành một hậu vệ nhiệt thành. Thế giới quan của tôiđã hoàn toàn thay đổi. Khi còn sống, tôi phân biệt giữa những người béo, người gầy, người nghèo khó, người xấu xí, v.v .. Tóm lại, tôi đã có tất cả các loạiđịnh kiến. Giờ đây tôi được thấy nội tâm của con người. Thật là tốt đẹp khi tađược nhìn vào thế giới bên trong của con người! Khi tôi ôm hôn họ, tôi có thểcảm nghiệm được các ý nghĩ và cảm xúc của họ.
Tôi ôm hôn họ tất cả cùng một lúc và bây giờ linh hồn của tôi đã được đi lên và tràn đầy niềm vui. Sau đó, tôi được chiêm ngưỡng một cảnh trí tuyệt vời với một hồ nước rất đẹp bao quanh bởi cây cối và bông hoa đẹp tuyệt trần. Có một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ khu vườn, đem đến cho tôi một cảm giác của tình yêu. Chúng ta không có thể nào thấy được một cảnh đẹp như thế trên trần gian này đâu. Tôi thấy cả người em họ của tôi mới bị sét đánh chết đang đi vào trong khu vườn tuyệt đẹp này.
Tôi đã biết và cảm thấy rằng tôi không được phép vào khu vườn …
Vào lúc đó tôi nghe tiếng của chồng tôi, anh ta khóc lóc và nài xin tôi tha thiết “, Gloria! Gloria! Điều gì đã xảy ra vậy? Gloria trở lại với các conđi, Gloria. “Tôi nhìn anh và tôi thấy anh buồn khổ và khóc rất lớn ; tôi không chỉ nhìn thấy nhưng cảm thấy nữa.
Vào thời điểm này, Chúa cho tôi trở lại cơ thể của tôi. Nhưng tôi không muốn trở lại bởi vì nơi tôi đang ở chứa đầy hoan lạc, an bình và hạnh phúc.
Khi tôi từ từ xuống , nhìn vào cơ thể của tôi, thấy thân xác tôi đang nằm bấtđộng trên cáng trong bệnh xá của Đại học Quốc gia Bogota. Tôi thấy thân xác của tôi bao quanh bởi các bác sĩ giải phẫu, đang dùng những cú sốc điện để làm hồi phục trái tim tôi. Phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi mới có thể làm cho tôi hồi sinhđược.
Tôi tới gần đầu của tôi và tôi cảm thấy điều gì đó như một cú sốc mạnh đẩy tôi trở lại trong cơ thể của tôi. Và cuối cùng tôi đã trở lại cơ thể của tôi. Điềuđó đã làm tôi đau đớn rất nhiều khi trở lại do các tia bắn tung tóe ra từ mọi phía.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và như bị nhốt lại, và tôi cảm thấy nỗi đau đớn nơi thân xác bầm tím và bị đốt cháy của tôi. Sau đó tôi nghe bác sĩ nói, “Cô ấy đã tỉnh lại!”
Họ rất vui mừng, nhưng nỗi đau đớn của tôi vẫn còn ác liệt.
Nhưng chấn thương đau đớn nhất là sự ảo mộng của tôi. Tôi là một phụ nữ thếtục, một nhà quản trị, một trí thức, một sinh viên, tôn thờ vẻ đẹp cơ thể, vẻ đẹp bên ngoài và thời trang. Tôi tập luyện bốn giờ một ngày để cho có một cơthể mành mai, lo trị liệu, kiêng ăn uống, v.v …
Đó là cuộc sống của tôi và hầu như tôi thường bị lệ thuộc vào sự tôn thờ vẻ đẹp của cơ thể. Tôi tự nhủ rằng: “Nếu tôi có bộ ngực đẹp thì tôi sẽ khoe chúng. Tại sao tôi phải giấu đi? ” với đôi chân của tôi cũng thế vì tôi đã biết chắc chắn là tôi có đôi chân và bộ ngực đẹp?.Sự yêu chuộng cơ thể của tôi là trung tâm của sự tồn tại của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không còn cơ thể, không còn ngực, không còn gì ngoài những lỗ hổng khủng khiếp. Ngực bên trái của tôi gần như hoàn toàn biến mất. Nhưngđiều tồi tệ nhất là đôi chân của tôi chỉ còn lại vết thương mở, không có thịt, hoàn toàn bị cháy đen thui.
Tôi đã được đưa tới bệnh viện nơi phòng cấp cứu để người ta bắt đầu làm sạch sẽvà rửa các vết thương.
HIỂN THỊ LẦN THỨ HAI
Khi tôi được gây mê thì linh hồn của tôi đã trở lại cơ thể của tôi và tôi thấy những gì các bác sĩ giải phẫu đã làm cho cơ thể của tôi. Tôi đặc biệt quan tâmđến đôi chân của tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại một thời điểm rất khủng khiếp: đó là cả quãng đời quá khứcủa tôi là một người Công Giáo ”khô khan”. Mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa chỉ được giới hạn vào lễ Chúa nhật, không quá 25 phút. Trường hợp bài giảng có ngắn đi nữa cũng làm tôi bực bội, chịu không nổi, phải bỏ ra ngoài. Đó là mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa. Tôi thiếu đức tin và do đó tôi thiếu sự bảo vệcủa lời cầu nguyện.
Trong thời gian tôi học ngành nha khoa, có một lần tôi được nghe một linh mụcđã tuyên bố và xác nhận rằng địa ngục và ma quỷ không hiện hữu. Sự lo sợ của tôi về ma quỷ là lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục đi đến nhà thờ. Khi tôi nghe vị linh mục tuyên bố như vậy khiến tôi không còn băn khoăn, lo sợ gì nữa. Nếuđó là sự thật, thì tất cả chúng ta đều được lên thiên đàng, bất luận ta sống như thế nào. Và từ đó tôi bắt đầu hoàn toàn xa lánh Chúa. Tôi bắt đầu phát ngôn bừa bãi vì không sợ tội nữa. Tôi nói với mọi người rằng ma quỷ đã không hiện hữu và đó là một khám phá của các linh mục để mọi người tự do hành động … Khi tôi đi ra ngoài với bạn học của tôi, tôi phủ nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa và tuyên bố rằng con người là sản phẩm của quá trình tiến hóa.
Nhưng bây giờ tôi đang ở trong phòng giải phẫu, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Sau đó, tôi thấy trên các bức tường của phòng giải phẫu có nhiều người xuất hiện. Thoạt đầu nhìn họ thấy có vẻ bình thường, nhưng thật sự họ đang hận thù, vô cảm và với khuôn mặt đáng sợ. Nhờ một cái nhìn sâu sắc đã đến với tôi vào lúc đó nên tôi nhận ra rằng tôi cũng thuộc về họ bởi vì tội lỗi có cái giá của nó: Vì tôi mà họ đã bị cám dỗ phạm tội. Sựxấu hổ lớn nhất là nói dối, tuyên bố rằng ma quỷ không hiện hữu và làm cho mọi người tin rằng không có ma quỷ.
Đó chính là chiến lược của Sa-tan, mọi người tin rằng nó không hiện hữu để con người tự do làm điều xấu. Tôi thấy ma quỷ đến bên tôi và vây xung quanh tôi đểchuẩn bị bắt tôi đi. Hãy tưởng tượng lúc đó tôi khiếp sợ thế nào! …
Trí thông minh và kiến thức của tôi không có thể giúp tôi điều gì cả vào lúc này.
Tôi muốn cơ thể của tôi trở lại bình thường nhưng tôi luôn luôn bị cản lại bởi vì cơ thể tôi không cho phép tôi nữa. Vì vậy, tôi chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật, hy vọng tôi có thể núp ở một góc nào đó của bệnh viện nhưng cuối cùng tôi đã lọt vào cõi hư vô. Tôi đã được đưa xuống một hệ thống đường hầm. Ban đầu có ánh sáng từ đèn giống hình dạng của tổ ong. Nó giống như một đầm lầy và lúc nhúc đầy người. Họ trông có vẻ rừng rú, đang khóc lóc khủng khiếp và nghiến răng … Chẳng bao lâu tôi cũng thấy mình trong một hệ thống đường hầm, rồi ánh sáng biến mất để lại một bóng tối đáng sợ. Nơi đen tối nhất trên trái đất chỉcó thể bằng ánh sáng buổi chiều ở trong đó. Ở đó chỉ toàn là sự đau đớn khủng khiếp, kinh dị, xấu hổ, và … có một mùi hôi thối ghê tởm. Nghĩ tới cũng đủ rùng mình …
(Lúc đầu bà bị chết vì bị sét đánh, sau đó được Thiên Chúa làm cho sống lại đểlàm nhân chứng.)
Sự việc bắt đầu vào ngày Thứ Sáu mùng 5 Tháng 5, 1995 tại Đại học Quốc gia Bogota, Colombia, khoảng 16:30 ....”
Bà Gloria nói:
Các bạn thân mến, thực sự là một niềm vui cho tôi được chia sẻ với các bạn vềnhững ân sủng tuyệt vời mà Chúa đã ban cho tôi. Những sự kiện mà tôi sẽ kể lại cho các bạn bây giờ là đã xảy ra khoảng một chục năm về trước trong Đại học Quốc gia Bogota (Colombia).
“Tôi là một nha sĩ, hồi đó tôi mới 30 tuổi. Tôi làm việc chung với người em họ của tôi, 23 tuổi, cũng là nha sĩ, cùng luận án như tôi.Vào một buổi chiều thứ sáu, trời mưa tầm tã, chúng tôi đi với chồng tôi tới trường đại học để lấy một số sách cần thiết.
Em họ của tôi và tôi đi với một cái dù nhỏ. Chồng tôi có một chiếc áo khoác không thấm nước và đi dọc theo bức tường của “thư viện lớn” để đỡ bị ướt; trong khi chúng tôi luôn cố gắng né tránh các vũng nước.
Khi chúng tôi đến một hàng cây nhỏ và vừa nhảy qua một vũng nước lớn thì cả hai chúng tôi đều bị sét đánh. Em họ của tôi đã bị chết liền tại chỗ. Sét đã đốt cháy các cơ quan nội tạng của em. Mặc dù em còn trẻ nhưng em sống tín thác vào Thiên Chúa và em cũng có một lòng sùng kính đặc biệt Chúa Giêsu hài Đồng. Em luôn luôn đeo một mẫu ảnh Chúa Giêsu Hài Đồng bằng thạch anh trên ngực. Theo khám nghiệm tử thi cho biết thì sét đã đánh vào thạch anh, sau đó vào trái tim , rồi xuống cơ thể và cuối cùng theo đôi chân ra ngoài. Nhìn bên ngoài, người ta không thấy có dấu vết cháy gì cả.
Còn đối với tôi thì sét đã vào cơ thể của tôi qua cánh tay và thoát ra ngoài qua bàn chân phải của tôi. Tôi đã bị đốt cháy khủng khiếp trên cơ thể của tôi, cả bên ngoài lẫn bên trong. Hầu như tất cả thịt của tôi đã bị đốt cháy , ngực của tôi đã bị lấy đi, và đặc biệt là phía ngực bên trái, đã có một lỗ lớn; không còn thịt ở phần dưới cơ thể của tôi, kể cảchân và sườn ; một phần gan đã cháy thành than, thận và phổi của tôi cũng bịcháy nhiều…
“Cơ thể tôi mà bạn nhìn thấy bây giờ là một sự tái tạo của Thiên Chúa nhân từ!”
một vòng xoắn để tránh thai. Nó được làm bằng đồng, mà đồng là chất dẫn điện tuyệt vời. Đó là lý do mà buồng trứng của tôi đã cháy thành than. Tôi đã bịngừng tim và thật sự tôi không còn sự sống. Cơ thể tôi bị điện giật lâu nên người ta không thể đụng chạm tới tôi trong một khoảng thời gian.
HIỂN THỊ LẦN THỨ NHẤT
Trong khi cơ thể của tôi đã cháy thành than thì linh hồn của tôi cảm nghiệmđược những điều tốt đẹp nhất và đặc biệt nhất. Linh hồn tôi đã được đưa tới mộtđường hầm với ánh sáng trắng tuyệt đẹp. Nó đã được hưởng một sự an bình, hạnh phúc mà không có từ nào có thể mô tả được, đó là một sự ngất trí phi thường.
Tôi hạnh phúc vô cùng và hầu như tôi không còn trọng lượng trong đường hầm này. Cuối cùng tôi nhìn thấy cái gì đó như mặt trời, xinh đẹp rực rỡ ánh sáng. Tôi gọi nó là “vầng trắng” để chỉ về màu sắc, nhưng thật sự không có màu sắc trần gian nào so sánh được với ánh sáng vinh quang đó. Tôi cảm nhận thấy nơi đây là nguồn gốc của tất cả tình yêu và an bình …
Trong lúc tôi đi lên, tôi nhận ra rằng tôi đã chết. Vào lúc đó tôi nghĩ tới các con tôi và nói: “Lạy Chúa, các con của con, chúng nó sẽ nghĩ gì về con? Một người mẹ đã quá bận rộn đến nỗi không bao giờ dành thời gian cho chúng.”Giờ đây tôi thấy được cuộc sống quá khứ của tôi ra sao và điều đó làm tôi rất buồn. Tôi đã ra khỏi nhà mỗi ngày để thay đổi thế giới nhưng tôi đã không thểchăm sóc các con tôi ở nhà.
Giờ đây tôi cảm thấy sự trống rỗng đối với các con tôi,nhưng tôi lại thấy cái gì tuyệt vời: Cơ thể tôi không còn bị lệ thuộc vào thời gian và không gian nữa và đồng thời tôi có thể thấy cả kẻ sống lẫn kẻ chết. Tôi có thể ôm hôn ông bà và cha mẹ quá cố của tôi. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Tôi thấy ông nội và ông cố của tôi ở khắp nơi. Tôi cũng ôm hôn tất cả những người tôi quen biết khi còn sống, ở khắp nơi và cùng một lúc. Chỉ khi tôi ôm đứa con gái 9 tuổi của tôi thì tôi giật mình vì tôi có cảm giác ôm nó thật sự như khi còn sống trên trần thế. Không có khái niệm về thời gian và không gian ở trong này; mọi sự đều tuyệt vời, xinh đẹp vô tả.
Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã sai lầm khi tin vào thuyết luân hồi, một quan niệm sai lầm mà tôi đã trở thành một hậu vệ nhiệt thành. Thế giới quan của tôiđã hoàn toàn thay đổi. Khi còn sống, tôi phân biệt giữa những người béo, người gầy, người nghèo khó, người xấu xí, v.v .. Tóm lại, tôi đã có tất cả các loạiđịnh kiến. Giờ đây tôi được thấy nội tâm của con người. Thật là tốt đẹp khi tađược nhìn vào thế giới bên trong của con người! Khi tôi ôm hôn họ, tôi có thểcảm nghiệm được các ý nghĩ và cảm xúc của họ.
Tôi ôm hôn họ tất cả cùng một lúc và bây giờ linh hồn của tôi đã được đi lên và tràn đầy niềm vui. Sau đó, tôi được chiêm ngưỡng một cảnh trí tuyệt vời với một hồ nước rất đẹp bao quanh bởi cây cối và bông hoa đẹp tuyệt trần. Có một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ khu vườn, đem đến cho tôi một cảm giác của tình yêu. Chúng ta không có thể nào thấy được một cảnh đẹp như thế trên trần gian này đâu. Tôi thấy cả người em họ của tôi mới bị sét đánh chết đang đi vào trong khu vườn tuyệt đẹp này.
Tôi đã biết và cảm thấy rằng tôi không được phép vào khu vườn …
Vào lúc đó tôi nghe tiếng của chồng tôi, anh ta khóc lóc và nài xin tôi tha thiết “, Gloria! Gloria! Điều gì đã xảy ra vậy? Gloria trở lại với các conđi, Gloria. “Tôi nhìn anh và tôi thấy anh buồn khổ và khóc rất lớn ; tôi không chỉ nhìn thấy nhưng cảm thấy nữa.
Vào thời điểm này, Chúa cho tôi trở lại cơ thể của tôi. Nhưng tôi không muốn trở lại bởi vì nơi tôi đang ở chứa đầy hoan lạc, an bình và hạnh phúc.
Khi tôi từ từ xuống , nhìn vào cơ thể của tôi, thấy thân xác tôi đang nằm bấtđộng trên cáng trong bệnh xá của Đại học Quốc gia Bogota. Tôi thấy thân xác của tôi bao quanh bởi các bác sĩ giải phẫu, đang dùng những cú sốc điện để làm hồi phục trái tim tôi. Phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi mới có thể làm cho tôi hồi sinhđược.
Tôi tới gần đầu của tôi và tôi cảm thấy điều gì đó như một cú sốc mạnh đẩy tôi trở lại trong cơ thể của tôi. Và cuối cùng tôi đã trở lại cơ thể của tôi. Điềuđó đã làm tôi đau đớn rất nhiều khi trở lại do các tia bắn tung tóe ra từ mọi phía.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và như bị nhốt lại, và tôi cảm thấy nỗi đau đớn nơi thân xác bầm tím và bị đốt cháy của tôi. Sau đó tôi nghe bác sĩ nói, “Cô ấy đã tỉnh lại!”
Họ rất vui mừng, nhưng nỗi đau đớn của tôi vẫn còn ác liệt.
Nhưng chấn thương đau đớn nhất là sự ảo mộng của tôi. Tôi là một phụ nữ thếtục, một nhà quản trị, một trí thức, một sinh viên, tôn thờ vẻ đẹp cơ thể, vẻ đẹp bên ngoài và thời trang. Tôi tập luyện bốn giờ một ngày để cho có một cơthể mành mai, lo trị liệu, kiêng ăn uống, v.v …
Đó là cuộc sống của tôi và hầu như tôi thường bị lệ thuộc vào sự tôn thờ vẻ đẹp của cơ thể. Tôi tự nhủ rằng: “Nếu tôi có bộ ngực đẹp thì tôi sẽ khoe chúng. Tại sao tôi phải giấu đi? ” với đôi chân của tôi cũng thế vì tôi đã biết chắc chắn là tôi có đôi chân và bộ ngực đẹp?.Sự yêu chuộng cơ thể của tôi là trung tâm của sự tồn tại của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không còn cơ thể, không còn ngực, không còn gì ngoài những lỗ hổng khủng khiếp. Ngực bên trái của tôi gần như hoàn toàn biến mất. Nhưngđiều tồi tệ nhất là đôi chân của tôi chỉ còn lại vết thương mở, không có thịt, hoàn toàn bị cháy đen thui.
Tôi đã được đưa tới bệnh viện nơi phòng cấp cứu để người ta bắt đầu làm sạch sẽvà rửa các vết thương.
HIỂN THỊ LẦN THỨ HAI
Khi tôi được gây mê thì linh hồn của tôi đã trở lại cơ thể của tôi và tôi thấy những gì các bác sĩ giải phẫu đã làm cho cơ thể của tôi. Tôi đặc biệt quan tâmđến đôi chân của tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại một thời điểm rất khủng khiếp: đó là cả quãng đời quá khứcủa tôi là một người Công Giáo ”khô khan”. Mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa chỉ được giới hạn vào lễ Chúa nhật, không quá 25 phút. Trường hợp bài giảng có ngắn đi nữa cũng làm tôi bực bội, chịu không nổi, phải bỏ ra ngoài. Đó là mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa. Tôi thiếu đức tin và do đó tôi thiếu sự bảo vệcủa lời cầu nguyện.
Trong thời gian tôi học ngành nha khoa, có một lần tôi được nghe một linh mụcđã tuyên bố và xác nhận rằng địa ngục và ma quỷ không hiện hữu. Sự lo sợ của tôi về ma quỷ là lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục đi đến nhà thờ. Khi tôi nghe vị linh mục tuyên bố như vậy khiến tôi không còn băn khoăn, lo sợ gì nữa. Nếuđó là sự thật, thì tất cả chúng ta đều được lên thiên đàng, bất luận ta sống như thế nào. Và từ đó tôi bắt đầu hoàn toàn xa lánh Chúa. Tôi bắt đầu phát ngôn bừa bãi vì không sợ tội nữa. Tôi nói với mọi người rằng ma quỷ đã không hiện hữu và đó là một khám phá của các linh mục để mọi người tự do hành động … Khi tôi đi ra ngoài với bạn học của tôi, tôi phủ nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa và tuyên bố rằng con người là sản phẩm của quá trình tiến hóa.
Nhưng bây giờ tôi đang ở trong phòng giải phẫu, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Sau đó, tôi thấy trên các bức tường của phòng giải phẫu có nhiều người xuất hiện. Thoạt đầu nhìn họ thấy có vẻ bình thường, nhưng thật sự họ đang hận thù, vô cảm và với khuôn mặt đáng sợ. Nhờ một cái nhìn sâu sắc đã đến với tôi vào lúc đó nên tôi nhận ra rằng tôi cũng thuộc về họ bởi vì tội lỗi có cái giá của nó: Vì tôi mà họ đã bị cám dỗ phạm tội. Sựxấu hổ lớn nhất là nói dối, tuyên bố rằng ma quỷ không hiện hữu và làm cho mọi người tin rằng không có ma quỷ.
Đó chính là chiến lược của Sa-tan, mọi người tin rằng nó không hiện hữu để con người tự do làm điều xấu. Tôi thấy ma quỷ đến bên tôi và vây xung quanh tôi đểchuẩn bị bắt tôi đi. Hãy tưởng tượng lúc đó tôi khiếp sợ thế nào! …
Trí thông minh và kiến thức của tôi không có thể giúp tôi điều gì cả vào lúc này.
Tôi muốn cơ thể của tôi trở lại bình thường nhưng tôi luôn luôn bị cản lại bởi vì cơ thể tôi không cho phép tôi nữa. Vì vậy, tôi chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật, hy vọng tôi có thể núp ở một góc nào đó của bệnh viện nhưng cuối cùng tôi đã lọt vào cõi hư vô. Tôi đã được đưa xuống một hệ thống đường hầm. Ban đầu có ánh sáng từ đèn giống hình dạng của tổ ong. Nó giống như một đầm lầy và lúc nhúc đầy người. Họ trông có vẻ rừng rú, đang khóc lóc khủng khiếp và nghiến răng … Chẳng bao lâu tôi cũng thấy mình trong một hệ thống đường hầm, rồi ánh sáng biến mất để lại một bóng tối đáng sợ. Nơi đen tối nhất trên trái đất chỉcó thể bằng ánh sáng buổi chiều ở trong đó. Ở đó chỉ toàn là sự đau đớn khủng khiếp, kinh dị, xấu hổ, và … có một mùi hôi thối ghê tởm. Nghĩ tới cũng đủ rùng mình …
( còn tiếp )
Link : http://www.uyenly.com/?p=2185
Link : http://www.uyenly.com/?p=2185