Lời Đức Mẹ nhắn nhủ: ( Trích Sách Thần đô huyền nhiệm)
"Hỡi con, nếu ở thiên đàng, Mẹ còn có thể phải đau khổ, Mẹ đau đớn nhường nào khi thấy biết bao linh hồn phải hư mất! Trong khi cuộc đời qua đi quá mau chóng như vậy, mà con cái Giáo hội cứ tự vướng mắc vào dò bẫy ma quỉ, mê theo cuộc sống kiêu sa, ve vuốt dục vọng xác thịt, tự lên án phạt mình đời đời, mặc dầu được Chúa ban cho mọi thứ ân sủng. Có lẽ họ ngờ rằng được chết một cách tự nhiên, dứt bỏ được cuộc đời như loài thú là sung sướng rồi. Nhưng không đâu, còn hỏa ngục nữa, hỏa ngục đời đời sẽ ngốn nuốt họ. Tự lao mình vào đó thật ngu dại tội lỗi chừng nào!
"Hỡi phàm nhân lầm lạc, các con cứ nghĩ đi đâu? Các con làm gì thế? Các con có biết thế nào là nhìn thấy Thiên Chúa nhãn tiền, là thông phần đời đời vào sự sống và vinh quang của Người không? Các con tìm gì để thay vào hạnh phúc vô cùng ấy được? Các con sẽ không thể tìm được một hạnh phúc nào khác đâu. Ai đã làm tâm trí các con mờ đục và mê loạn như thế? Các con cũng phải suy nghĩ cho kỹ rằng lao nhọc ngắn, mà hạnh phúc hay tai họa vĩnh cửu sẽ vô cùng.
"Đời sống của Mẹ liên tục chất đầy những đau khổ và khổ đau. Nhưng khi Mẹ đến lĩnh phần thưởng, Mẹ thấy những đau khổ ấy chẳng thấm vào đâu, Mẹ quên chúng đi ngay như là chẳng bao giờ đã phải chịu đau khổ.
"Cho nên con hãy coi nhẹ mọi thử thách con gặp, sao cho chẳng có gì con lấy làm cam go, mặc dầu phải băng qua lửa thiêu gươm chém.
"Thiên đàng đẹp đẽ lắm, con ơi! Nếu các thánh có thể trở lại trần gian để lập công thêm được một cấp độ hạnh phúc mới nữa, hẳn các Người sẽ hân hoan chịu hết cả mọi cực hình có thể tưởng tượng ra cho đến ngày phán xét chung.
"Thế mà ở trần gian người ta lại nói rằng: "Thôi, rỗi linh hồn là được: vinh quang nhiều hay ít hơn một chút có hệ gì". Giọng điệu đó chỉ có thể giải thích là do điên dại quá mức, là quá thiếu tình yêu mến Thiên Chúa. Tâm địa ấy chứa cả nguy hiểm hư mất đấy.
"Nếu người ta chạy lại xin Mẹ cầu bầu cho, có thể không có tình trạng đó, vì Thiên Chúa đã tôn nhận Mẹ làm Mẹ làm Đấng Bảo Trợ, và làm Trạng Sư cho cả loài người. Lòng lành của Mẹ vượt quá trên ác tâm của họ, ngăn cản được phép công của Chúa, mở được cửa Tình thương của Người và đem được người ta vào thông hưởng tình thân ái với Người.(Theo sách Thần đô Huyền nhiệm).
Thánh Ca:
Thánh Ca | Chén Đắng - Lm. JB Nguyễn Sang
1: Cha ơi! Cha ơi!
Bây giờ con buồn lắm
Linh hồn con buồn lắm nhưng sao Cha nỡ bỏ con
Cha ơi! Cha ơi!
Bây giờ con sợ lắm
Linh hồn con chìn đắng trong xao xuyến với cô đơn
Chén đắng...
Nếu được con khỏi uống
Nếu được con khỏi uống hồn con xiết bao ưu phiền
Chén đắng...
Lẽ nào con chẳng uống
Lẽ nào con chẳng uống xin vâng ý Cha mà thôi
Ôi! Chén đắng đau thương
Chén đắng thê lương
Sao nhân loại vô tâm thế
Ôi! Chén đắng tội tình
Chén đắng nhục hình và đau khổ của khiếp Người
2: Cha ơi! Cha ơi!
Đây giờ con đã đến
Đây giờ con đã đến xin Cha nâng đỡ hồn con
Cha ơi! Cha ơi!
Bây giờ con buồn lắm
Linh hồn con sầu thẳm biết nói hết những gì đây
Chén đắng...
Chẳng đành con phải uống
Chẳng đành con phải uống thì xin ý Cha vuông tròn
Chén đắng...
Lẽ nào con chẳng uống
Lẽ nào con chẳng uống xin vâng ý Cha mà thôi
Ôi! Chén đắng hy sinh
Chén đắng Cha trao để con làm trọn Thiên ý
Ôi! Chén đắng nợ nần
Chén đắng một lần con xin uống thay thế trần
Cha ơi! Cha ơi!
Xin đừng theo ý con
Một xin vâng ý Cha mà thôi