Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

23. THÁNH VỊNH 41 đến THÁNH VỊNH 50 ( SÁCH THÁNH VỊNH)

Thánh Vịnh 41

Lời cầu của bệnh nhân

1 Phần nhạc trưởng. Thánh vịnh. Của vua Đa-vít

2 Phúc thay kẻ lưu tâm đến người nghèo khổ:
trong ngày hoạn nạn, sẽ được CHÚA cứu nguy.

3 CHÚA bảo vệ và giữ gìn mạng sống,
lại ban cho hạnh phúc trên đời,
không trao họ cho địch thù hung hãn.

4 Người chăm nom khi liệt giường liệt chiếu,
lúc bệnh hoạn, Người chữa cho lành.

5 Con đã thưa cùng Chúa:
Lạy CHÚA, xin thương xót và chữa lành con,
quả thật con đắc tội với Ngài.

6 Lũ địch thù buông câu nguyền rủa
bao giờ nó mới chết, cho tên tuổi xoá nhoà?

7 Kẻ đến thăm, miệng nói lời giả dối,
nhưng chủ ý thâu tin độc địa,
vừa ra khỏi nhà, đã vội rêu rao.

8 Mọi kẻ ghét con đều bàn tán thì thào,
tưởng tượng con mắc bệnh gì ghê gớm:

9 "Chứng nan y thâm nhập nó rồi,
đã liệt giường là không dậy nổi đâu! "

10 Cả người bạn thân con hằng tin cậy,
đã cùng con chia cơm sẻ bánh,
mà nay cũng giơ gót đạp con!

11 Nhưng phần Ngài, lạy CHÚA,
xin thương xót và nâng con trỗi dậy,
để con trả chúng mối hận này.

12 Con sẽ nhận biết rằng Chúa thương con thật,
nếu kẻ thù không đắc thắng hò reo.

13 Chúa nâng đỡ con vì con vô tội,
và đặt con ở mãi trước nhan Ngài.

14 Chúc tụng ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa Ít-ra-en,
từ muôn thuở cho đến muôn đời. A-men. A-men.

-----------------

Thánh Vịnh 42

Quy hướng về Thiên Chúa và Đền Thánh

1 Phần nhạc trưởng. Thi khúc. Của con cái ông Cô-rắc.

2 Như nai rừng mong mỏi tìm về suối nước trong,
hồn con cũng trông mong được gần Ngài, lạy Chúa.

3 Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống.
Bao giờ con được đến vào bệ kiến Tôn Nhan?

4 Châu lệ là cơm bánh đêm ngày,
khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi:
"Này Thiên Chúa ngươi đâu? "

5 Tôi thả hồn miên man tưởng nhớ
thuở tiến về lều thánh cao sang
đến tận nhà Thiên Chúa,
cùng muôn tiếng reo mừng tán tạ,
giữa sóng người trẩy hội tưng bừng.

6 Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,
xót xa phận mình mãi làm chi?
Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,
Người là Đấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.

7 Lạy Chúa, con chìm sâu trong phiền muộn,
nên chi từ giải đất Gio-đan,
cũng như rặng Khéc-môn cao ngất, và núi nhỏ Mi-xa,
con tưởng nhớ đến Ngài.

8 Kìa vực thẳm kêu gào vực thẳm,
khi tiếng thác của Ngài tuôn đổ ầm vang.
Sóng cồn theo nước cuốn,
Ngài để cho tràn ngập thân này.

9 Ban ngày CHÚA gửi tình thương xuống,
con ngâm nga bài thánh nhạc thâu đêm
thành kinh nguyện dâng Chúa Trời nguồn sống.

10 Con thưa cùng Thiên Chúa,
là núi đá bảo vệ đời con: "Chúa quên con sao đành?
Sao con phải lang thang tiều tuỵ,
bị quân thù áp bức mãi không thôi? "

11 Xương cốt con gãy rời từng khúc,
bởi đối phương lăng nhục thân này,
khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi:
"Này Thiên Chúa ngươi đâu? "

12 Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,
xót xa phận mình mãi làm chi?
Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,
Người là Đấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.

------------------

Thánh Vịnh 43

1 Lạy Chúa Trời, xin xử cho con,

2 Chính Ngài là Thiên Chúa bảo vệ con,
sao Ngài đành xua đuổi?
Sao con phải lang thang tiều tuỵ,
bị quân thù áp bức mãi không thôi?

3 Xin Ngài thương sai phái ánh sáng và chân lý của Ngài,
để soi đường dẫn lối con đi về núi thánh, lên đền Ngài ngự.

4 Con sẽ bước tới bàn thờ Thiên Chúa,
tới gặp Thiên Chúa, nguồn vui của lòng con.
Con gảy đàn dâng câu cảm tạ,
lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ.

5 Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,
xót xa phận mình mãi làm chi?
Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,
Người là Đấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.
 

-------------------

Thánh Vịnh 44

Các tai hoạ Dân Thiên Chúa mắc phải

1 Phần nhạc trưởng. Của con cái ông Cô-rắc. Thi khúc.

2 Lạy Thiên Chúa, tai chúng con đã từng được nghe
truyện cha ông vẫn thường kể lại
về công trình Chúa đã làm nên
thời các cụ thuở xa xưa ấy,

3 rằng tự tay Ngài trục xuất chư dân,
còn họ, Ngài đem trồng vào đất chúng;
Ngài làm tiêu hao nhiều nước nhiều miền
và cho họ được thêm lớn mạnh.

4 Vì đâu có phải nhờ gươm giáo mà họ chiếm đất đai,
đâu phải cánh tay họ đem được thắng lợi về.
Nhưng chính là nhờ tay hữu Chúa,
tay mạnh mẽ và ánh tôn nhan Ngài, vì Ngài yêu thích họ.

5 Chính Ngài là Vua, là Thiên Chúa của con,
đã cho nhà Gia-cóp toàn công thắng trận.

6 Ngài trợ lực, chúng con quật ngã quân thù,
nhờ danh Ngài, chúng con chà đạp đối phương.

7 Con chẳng có cậy tài cung nỏ,
cứu được mình, đâu bởi gươm đao.

8 Nhưng chính Ngài cứu khỏi địch thù
làm kẻ ghét chúng con phải nhục nhã.

9 Nhờ Thiên Chúa, chúng con hằng nở mày nở mặt,
mãi ngàn thu, xin tán tụng danh Ngài.

10 Thế mà Ngài bỏ rơi, hạ nhục chúng con,
với quân đội nhà, Ngài chẳng còn xuất trận,

11 làm chúng con thua giặc chạy dài,
kẻ ghét chúng con cứ mặc tình cướp phá.

12 Ngài thí chúng con tựa bầy chiên thịt,
bắt tản lạc đi giữa ngoại bang.

13 Ấy dân Ngài, Ngài đem bán rẻ,
giá cả thế này, lợi lộc gì đâu!

14 Ngài để cho láng giềng thoá mạ,
kẻ chung quanh phỉ báng chê bai.

15 Ngài làm cho chúng con nên trò cười cho dân ngoại,
chúng lắc đầu, tỏ vẻ khinh khi.

16 Điều sỉ nhục cứ ngày ngày ám ảnh,
quá hổ ngươi, đâu còn mặt mũi nào!

17 Nghe thoá mạ, nghe lộng ngôn kêu réo,
thấy địch thù, thấy oán hận hờn căm.

18 Cơ sự đã xảy ra như vậy,
chúng con nào đã quên lãng Chúa cho cam,
hay đã thất trung cùng giao ước của Ngài,

19 hoặc đã dám manh tâm bỏ Chúa,
nẻo đường Ngài, chân chẳng bước theo,

20 mà Chúa lại đẩy vào hang sói,
khiến bóng tử thần phủ lấp chúng con.

21 Còn ví thử chúng con đã quên danh Chúa,
mà giơ tay vái lạy tà thần,

22 há Thiên Chúa lại chằng tường chẳng rõ?
Ngài biết thừa mọi bí ẩn tâm can!

23 Âu cũng vì Ngài, mà mỗi ngày chúng con bị giết,
bị coi như bầy cừu để sát sinh.

24 Lạy Chúa, xin tỉnh giấc! Ngài cứ ngủ được sao?
Xin trỗi dậy đi nào, đừng đuổi xua mãi mãi!

25 Sao Ngài còn ẩn mặt, quên rằng chúng con bị khổ cực đoạ đày?

26 Mạng chúng con chôn vùi trong cát bụi,
tấm thân này nằm bẹp dưới bùn đen.

27 Dám xin Ngài đứng lên phù giúp,
lấy tình thương cứu chuộc dân Ngài.

-------------------

Thánh Vịnh 45

Bài ca mừng hôn lễ Quân Vương

1 Phần nhạc trưởng. Điệu: Bông huệ. Của con cái ông Cô-rắc. Thi khúc. Tình ca.

2 Lòng trào dâng những lời cẩm tú,
miệng ngâm thơ mừng chúc thánh quân,
lưỡi tôi ví tựa tay người phóng bút.

3 Giữa thế nhân, ngài vô song tuyệt mỹ,
nét duyên tươi thắm nở môi ngài,
nên ngài được Thiên Chúa ban phúc lành mãi mãi.

4 Bảo kiếm hãy đeo lưng, này kiện tướng,

5 lẫm liệt oai hùng, hãy phóng ngựa tiến lên
bênh sự thật, lòng nhân và công lý.
Tay hữu ngài rắc gieo kinh hãi,

6 tên nhọn vừa buông, dân gục ngã dưới chân ngài,
địch thủ vương triều bị bắn trúng tim.

7 Ngôi báu Thiên Chúa tặng ban cho ngài
sẽ trường tồn vạn kỷ,
vương trượng ngài, vương trượng công minh;

8 ngài ưa điều chính trực, ghét điều gian ác.
Chính vì vậy, Thiên Chúa là Thiên Chúa của ngài
đã tôn phong ngài vượt trổi các đồng liêu
mà xức cho dầu thơm hoan lạc.

9 Quế trầm mộc dược, hương toả long bào,
nhã nhạc điện ngà khiến ngài vui thoả.

10 Hàng cung nữ, có những vì công chúa,
bên hữu ngài, hoàng hậu sánh vai,
trang điểm vàng Ô-phia lộng lẫy.

11 Tôn nương hỡi, xin hãy nghe nào,
đưa mắt nhìn và hãy lắng tai,
quên dân tộc, quên đi nhà thân phụ.

12 Sắc nước hương trời, Quân Vương sủng ái,
hãy vào phục lạy: "Người là Chúa của bà."

13 Thiếu nữ thành Tia mang lễ tới,
phú hào trong xứ đến cầu ân.

14 Đẹp lộng lẫy, này đây công chúa,
mặc xiêm y dệt gấm thêu vàng,

15 phục sức huy hoàng, được dẫn tới Quân Vương,
cùng các trinh nữ theo sau hầu cận.

16 Lòng hoan hỷ, đoàn người tiến bước,
vẻ tưng bừng, vào tận hoàng cung.

17 Con cái ngài sẽ nối dòng tiên đế,
ngài phong làm vương bá khắp trần gian.

18 Danh thơm ngài, thần xin truyền tụng
thế hệ này tới thế hệ kia.
Vì thế, dân dân sẽ nức lòng ca ngợi,
tiếng ngợi ca bất tận muôn đời.

--------------------

Thánh Vịnh 46

Thiên Chúa là nơi ẩn náu và sức mạnh của người tín hữu

1 Phần nhạc trưởng. Của con cái ông Cô-rắc. Theo hồ kèn. Thánh ca.

2 Thiên Chúa là nơi ta ẩn náu, là sức mạnh của ta.
Người luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ khi ta phải ngặt nghèo.

3 Nên dầu cho địa cầu chuyển động,
núi đồi có sập xuống biển sâu,

4 dầu cho sóng biển ầm ầm sôi sục,
núi đồi có lảo đảo khi thủy triều dâng,
ta cũng chẳng sợ gì.
(Chính Chúa Tể càn khôn ở cùng ta luôn mãi,
Thiên Chúa nhà Gia-cóp là thành bảo vệ ta.)

5 Một dòng sông chảy ra bao nhánh
đem niềm vui cho thành của Chúa Trời:
đây chính là đền thánh Đấng Tối Cao.

6 Thiên Chúa ngự giữa thành, thành không lay chuyển;
ngay từ rạng đông, Thiên Chúa thương trợ giúp.

7 Muôn dân náo động, muôn nước chuyển lay,
tiếng Người vang lên là trái đất rã rời.

8 Chính Chúa Tể càn khôn ở cùng ta luôn mãi,
Thiên Chúa nhà Gia-cóp là thành bảo vệ ta.

9 Đến mà xem công trình của CHÚA,
Đấng gieo kinh hãi trên mặt địa cầu.
Người chấm dứt chiến tranh trên toàn cõi thế,

10 cung tên bẻ gẫy, gươm giáo đập tan,
còn khiên thuẫn thì quăng vào lửa.

11 Dừng tay lại: Hãy biết Ta đây là Thiên Chúa!
Ta thống trị muôn dân, thống trị địa cầu.

12 Chính Chúa Tể càn khôn ở cùng ta luôn mãi,
Thiên Chúa nhà Gia-cóp là thành bảo vệ ta.

------------------

Thánh Vịnh 47

Thiên Chúa là Vua khắp hoàn vũ

1 Phần nhạc trưởng. Của con cái ông Cô-rắc. Thánh vịnh.

2 Vỗ tay đi nào, muôn dân hỡi!
Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo!

3 Vì ĐỨC CHÚA là Đấng Tối Cao, Đấng khả uý,
là Vua Cả thống trị khắp địa cầu.

4 Chính Người bắt muôn dân muôn nước
phải phục quyền và quỵ luỵ chúng tôi.

5 Người chọn lựa cho chúng tôi phần cơ nghiệp,
cơ nghiệp làm cho kẻ Người thương là Gia-cóp
được nở mặt nở mày.

6 Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
CHÚA ngự lên, vang dội tiếng tù và.

7 Hãy đàn ca, đàn ca lên mừng Thiên Chúa,
đàn ca lên nào, đàn ca nữa kính Vua ta!

8 Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu,
hãy dâng Người khúc đàn ca tuyệt mỹ.

9 Thiên Chúa là Vua thống trị chư dân,
Thiên Chúa ngự trên toà uy linh cao cả.

10 Kìa vương hầu các dân tề tựu
cùng dân Thiên Chúa, Chúa của Áp-ra-ham.
Mọi thủ lãnh trần gian thuộc quyền Thiên Chúa,
Đấng siêu việt ngàn trùng.

------------

Thánh Vịnh 48

Thiên Chúa, Đấng giải thoát và bảo vệ Xi-on

1 Thánh ca. Thánh vịnh. Của con cái ông Cô-rắc.

2 Cao cả thay ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa chúng ta,
Đấng thật xứng muôn lời ca tụng
trong thành đô của Người!

3 Núi thánh Người thật nguy nga hùng vĩ,
là niềm vui cho toàn thể địa cầu.
Núi Xi-on, bồng lai cực bắc,
là kinh thành của Đức Đại Vương.

4 Giữa các lâu đài của Xi-on,
Thiên Chúa tỏ ra chính Người là thành luỹ.

5 Kìa vua chúa toa rập với nhau,
cùng tiến quân một lúc.

6 Nhưng mới thấy thành đã sững sờ kinh ngạc,
quá hãi hùng, bỏ chạy thoát thân.

7 Chúng run khiếp, chạy đi chẳng nổi,
quằn quại như phụ nữ sắp sinh con.

8 Quay cuồng như những chiếc tàu trên biển cả
bị bão đánh tan tành.

9 Chuyện xưa tai nghe, giờ đây mắt thấy,
trong thành trì Chúa Tể càn khôn,
trong thành trì Thiên Chúa, Chúa ta thờ;
Người củng cố thành đô đến muôn đời muôn thuở.

10 Lạy Thiên Chúa, giữa nơi đền thánh,
chúng con hồi tưởng lại tình Chúa yêu thương.

11 Danh thánh Chúa gần xa truyền tụng,
tiếng ngợi khen Ngài khắp cõi lừng vang.
Tay hữu Chúa thi hành công lý,

12 khiến núi Xi-on tưng bừng hoan hỷ;
thành thị miền Giu-đa hớn hở nhảy mừng
vì những điều Ngài đã phán quyết.

13 Hãy đi vòng Xi-on, dọc theo tường luỹ,
đếm tháp canh, xem được bao nhiêu;

14 hãy để tâm quan sát tường thành, các lâu đài, ngắm xem cho tỏ.
Rồi kể lại cho thế hệ tương lai

15 rằng: chính Người là Thiên Chúa,
đời đời là Thiên Chúa chúng ta,
Người lãnh đạo chúng ta đến muôn thuở.

--------------------------

Thánh Vịnh 49

Của đời phù vân

1 Phần nhạc trưởng. Của con cái ông Cô-rắc. Thánh vịnh

2 Hãy nghe đây, ngàn muôn dân hỡi,
lắng tai nào, hết thảy thế nhân,

3 cả thường dân lẫn người quyền quý,
hạng phú gia với kẻ cơ bần.

4 Miệng tôi nói lời hay lẽ phải,
lòng gẫm suy câu khéo điều khôn,

5 tai lắng nghe nhịp câu ngạn ngữ,
mượn phím đàn giải nghĩa nhiệm mầu.

6 Ngày vận hạn cớ chi phải sợ,
lúc bọn gian manh theo sát bủa vây tôi?

7 Chúng cậy vào của cải,
lại vênh vang bởi lắm bạc tiền.

8 Nhưng nào có ai tự chuộc nổi mình
và trả được giá thục hồi cho Thiên Chúa?

9 Mạng người dù giá cao mấy nữa,
thì rồi ra cũng chấm dứt đời đời.

10 Nào phàm nhân sống mãi được sao
mà chẳng phải đến ngày tận số?

11 Kìa thiên hạ thấy người khôn cũng chết,
kẻ ngu đần dại dột cũng tiêu vong,
bỏ lại tài sản mình cho người khác.

12 Tuy họ lấy tên mình mà đặt cho miền này xứ nọ,
nhưng ba tấc đất mới thật là nhà,
nơi họ ở muôn đời muôn kiếp.

13 Dù sống trong danh vọng,
con người cũng không thể trường tồn;
thật nó chẳng khác chi
con vật một ngày kia phải chết.

14 Phường tự mãn tự kiêu, số phận là thế đó,
bọn ỷ tài khéo nói, hậu vận chính là đây.

15 Như đoàn vật nhốt trong âm phủ,
chính tử thần canh giữ chăn nuôi,
chúng nhào thẳng xuống nơi huyệt mả,
sẽ tiêu tan cả đến hình hài,
chốn âm phủ thành nơi cư ngụ.

16 Nhưng Chúa Trời sẽ chuộc mạng tôi,
gỡ tôi ra khỏi quyền lực âm phủ.

17 Đừng sợ chi khi có kẻ phát tài,
hoặc cửa nhà tăng thêm vẻ phong lưu,

18 vì khi chết, nó đâu mang được cả,
kiếp vinh hoa chẳng theo xuống mộ phần.

19 Lúc sinh thời, nó tự hào tự đắc:
"Mình làm nên, thiên hạ tán dương mình! "

20 Nhưng rồi nó cùng tổ tiên về chung kiếp,
chẳng bao giờ còn được thấy ánh dương!

21 Dù sống trong danh vọng,
con người cũng không hiểu biết gì;
thật nó chẳng khác chi
con vật một ngày kia phải chết.

-------------------

Thánh Vịnh 50

Thế nào là có lòng đạo đức thật

1 Thánh vịnh của ông A-xáp.
ĐỨC CHÚA, Thượng Đế
chí tôn, nay Người lên tiếng,
từ khắp cõi đông tây, Người triệu tập hoàn cầu.

2 Tại Xi-on, cảnh sắc tuyệt vời, Thiên Chúa hiển minh,

3 Thiên Chúa ta ngự đến, Người không nín lặng.
Hàng tiền đạo: kìa lửa hồng thiêu đốt,
quân tả hữu: đây bạo vũ cuồng phong.

4 Chúa hạ lệnh đòi trời cao đất thấp
phải ra phiên toà nghe Chúa xử dân Người.

5 Rằng: "Hãy triệu tập cho Ta những người trung hiếu,
những người đã giao ước với Ta bằng hy lễ."

6 Các tầng trời tuyên bố Chúa công minh,
vì chính Người sẽ đứng ra xét xử.

7 "Dân Ta hỡi, nghe đây Ta phán dạy,
này Ít-ra-en, Ta dẫn chứng tố ngươi.
Ta là Thượng Đế, là Chúa ngươi thờ,

8 "Ta chẳng trách cứ ngươi về hy lễ;
lễ toàn thiêu của ngươi
hằng nghi ngút trước mặt Ta đêm ngày.

9 "Bò của ngươi, Ta nào có thiết;
chiên của ngươi, chẳng lẽ Ta ham!

10 Vì thú rừng là của Ta hết thảy,
cả ngàn muôn loài vật núi đồi.

11 Mọi thứ chim trời, Ta đều biết rõ,
động vật nơi hoang dã thuộc về Ta.

12 Ta mà đói, Ta đâu cần nói ngươi hay,
vì trái đất với mọi loài, chính Ta làm chủ.

13 Thịt bò há là thức Ta ăn?
Máu chiên há là đồ Ta uống?

14 "Hãy tiến dâng Thiên Chúa lời tạ ơn làm hy lễ,
giữ trọn điều khấn nguyền cùng Đấng Tối Cao.

15 Hãy kêu cầu Ta trong ngày cùng khốn,
Ta sẽ giải thoát, và ngươi sẽ làm hiển danh Ta."

16 Với kẻ gian ác, Thiên Chúa phán bảo rằng:
"Thánh chỉ của Ta, sao ngươi thường nhắc nhở,
mở miệng ra là chữ thánh ước trên môi?

17 "Nhưng chính ngươi lại ghét điều sửa dạy,
lời Ta truyền, đem vất bỏ sau lưng.

18 Gặp tên trộm đạo, ngươi hùa theo nó,
với bọn gian dâm, cũng lại thông đồng.

19 Miệng tha hồ nói năng ác độc,
ba tấc lưỡi đặt điều xảo trá;

20 hễ ngồi lê là bới xấu anh em
và bêu diếu cả người ruột thịt.

21 "Ngươi làm thế, chẳng lẽ Ta thinh lặng,
ngươi tưởng rằng Ta cũng giống ngươi sao?
Này đây Ta khiển trách,
những tội kia, Ta vạch rõ ngươi xem.

22 "Hỡi những người lãng quên Thượng Đế,
gắng mà hiểu cho tường,
kẻo rồi Ta xé nát, chẳng còn ai cứu thoát được đâu!

23 "Kẻ dâng lời tạ ơn làm hy lễ sẽ làm hiển danh Ta.
Ai sống đời hoàn hảo, Ta cho hưởng ơn cứu độ Chúa Trời."