Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

CUỘC KHỔ NẠN ĐAU THƯƠNG CỦA CHÚA GIÊSU KITÔ Theo lời kể của Chân phước Anna Catarina Emmerich

CUỘC KHỔ NẠN ĐAU THƯƠNG CỦA CHÚA GIÊSU KITÔ
Theo lời kể của Chân phước Anna Catarina Emmerich
(Bản dịch Việt ngữ do Hội Thông điệp Đức Mẹ)
-----------------------------------------------------------

1-
CHÚA GIÊSU TRÊN NÚI CÂY DẦU
(tr. 19)

Sau khi thiết lập Bí Tích Thánh Thể, Chúa Giêsu rời Nhà
Tiệc Ly với Mười Một Tông Đồ. Người bắt đầu buồn bã và
nỗi buồn mỗi lúc càng gia tăng. Người dẫn các Tông Đồ qua
một con đường ít người sử dụng, vào thung lũng Giosaphát,
tiến về phía núi Cây Dầu. Lúc các ngài ra khỏi Nhà Tiệc Ly,
tôi đã thấy mặt trăng nhô lên khỏi đỉnh núi, nhưng vẫn chưa
hoàn toàn đầy đặn.

Khi Chúa vượt qua thung lũng với các môn đệ, Người bảo các
ông rằng vào ngày tận thế Người sẽ trở lại phán xét thế gian,
nhưng không còn nghèo khó và bất lực như hôm nay. Khi đó
người ta sẽ rất sợ hãi và sẽ kêu lên: "Núi đồi kia ơi, hãy phủ
lấp chúng tôi đi! " Các môn đệ không hiểu Người nói gì. Họ
cứ nghĩ là sự mệt mỏi, kiệt sức đã làm cho Người rối trí, như
họ đã thấy nhiều lần trong suốt buổi chiều hôm nay. Có khi
họ tiếp tục tiến bước, có khi họ dừng chân để thưa chuyện
cùng Người. Chúa Giêsu còn nói với họ:
 "Đêm nay tất cả các anh sẽ vấp ngã vì Thầy,
các anh sẽ vấp ngã vì Thầy, vì có lời chép rằng:
Ta sẽ đánh chủ chăn, và đàn chiên sẽ tan tác.
Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Galilê trước các anh. "

Các Tông Đồ vẫn còn đầy hăng hái và thành tâm vì được đón
nhận Bí Tích Cực Thánh, và cuộc đàm luận đầy thân tình và
long trọng sau đó của Chúa Giêsu. Họ sát cánh chung quanh
Người, bầy tỏ lòng yêu mến đối với Người bằng nhiều cách
và cam kết rằng họ sẽ không bao giờ bỏ Người.

Vì Chúa Giêsu cứ tiếp tục nói theo chiều hướng ấy nên ông
Phêrô thưa cùng Chúa: "Dù tất cả mọi người đều vấp ngã vì
Thầy, con sẽ không bao giờ vấp ngã vì Thầy!" Chúa trả lời
ông:
"Thật, Thầy bảo cho con biết, ngay đêm nay, trước khi
gà gáy, con đã chối Thầy ba lần. "

"Dù phải chết với Thầy, con cũng sẽ không chối Thầy. "
Và các người khác cũng nói như vậy.
Các ngài vừa đi vừa nghỉ, và sự lo buồn của Chúa
Giêsu ngày càng tăng. Các Tông Đồ tìm cách thuyết phục
Người bằng những lý lẽ loài người, họ trấn an Người rằng sự
lo buồn của Người không có nền tảng thực tế. Nhưng thấy nỗ
lực của mình vô ích và chẳng có hiệu quả, các ông đâm ra
mệt mỏi và bắt đầu hồ nghi và rơi vào cơn cám dỗ.

Các ngài đi qua con suối Xêron, nhưng không đi bằng ngả
qua cầu (mà sau này Chúa Giêsu bị trói và điệu đi qua đó); các
ngài đi lối tắt.

Vườn Giệtsimani ở núi Cây Dầu, nếu đi thẳng
từ Nhà Tiệc Ly thì mất nửa giờ, vì từ Nhà Tiệc Ly đến thung
lũng Giosaphát mất mười lăm phút, và từ thung lũng này đến
vườn Giệtsimani cũng mất cùng thời gian ấy. Chỗ này, trong
những ngày cuối cùng, Chúa Giêsu vẫn thường thức đêm với
các môn đệ để dạy dỗ họ, có một khu vườn đẹp với một hàng
rào bao quanh. Khu vườn gồm nhiều bụi cây lớn và cây ăn
trái. Bên ngoài vườn là một vài căn nhà bỏ hoang, sẵn sàng
đón tiếp ai muốn ở đó. Một vài người, cũng như các Tông Đồ,
có chìa khóa vào khu vườn này, vừa dùng làm chỗ giải trí vừa
làm nơi cầu nguyện.

Vườn Cây Dầu được tách biệt với vườn
Giệtsimani bằng một con đường và chỉ có một bức tường đất
bao quanh. Người ta thấy ở đây có nhiều hang động, nhiều
gò đất cao và nhiều khu đất trồng cây thầu dầu. Tại một góc
vườn có nhiều ghế ngồi và rất dễ tìm được một nơi thích hợp
để cầu nguyện và suy gẫm. Chúa đã đến cầu nguyện ở chỗ
thanh vắng nhất.

Vào khoảng 9 giờ tối, Chúa Giêsu cùng các môn đệ đến
vườn Giệtsimani. Bóng đêm bao phủ mặt đất, nhưng vừng
trăng sáng tỏ trên trời. Chúa Giêsu thật buồn sầu. Người cho
các Tông Đồ biết nguy hiểm sắp tới và các ông cảm thấy bồn
chồn. Chúa nói với 8 người trong số các ông ở lại vườn
Giệtsimani, là nơi có nhà hóng mát vách ván và lợp lá. Chúa
nói:
"Các anh hãy ở lại đây, để Thầy đi cầu nguyện tại chỗ
riêng."
Người đem theo ông Phêrô, Giacôbê và Gioan, băng
qua con đường mòn và đi khoảng một vài phút cho đến khi
Người đến vườn Cây Dầu xa tận chân núi.

Người thấy buồn rầu một cách kỳ lạ vì cảm thấy sự thống khổ và cơn cám dỗ
đang đến. Gioan hỏi làm sao Người là Đấng vẫn từng luôn an
ủi họ, mà giờ đây lại có thể nản chí đến như vậy. Chúa Giêsu
trả lời,
"Linh hồn Thầy buồn sầu đến chết được. "

Người rảo mắt nhìn quanh và thấy từ mọi phía thống khổ và cám dỗ
đang kéo đến với Người như những đám mây đen đầy hình
ảnh ghê sợ. Chính lúc đó Người nói với ba Tông Đồ:
"Các anh hãy ở lại đây và canh thức với Thầy. Cầu nguyện đi để
khỏi sa chước cám dỗ?"

và họ ở lại chỗ đó. Chúa Giêsu tiến lên một vài bước.
Nhưng những hình ảnh ghê sợ vây chặt
cứng quanh Người đến độ Người hoảng hốt quay sang bên
trái và tiến nhanh vào một hang đá nhỏ phía dưới ghềnh đá.
Các Tông Đồ vẫn ở trong một chỗ trũng bên tay phải phía
trên.
Cái hang mà Chúa Giêsu ẩn náu sâu khoảng hai mét, có
các loại cây leo từ ghềnh đá rủ xuống che lấp lối vào rất kỹ
đến nỗi người ở bên ngoài không thể nào thấy được người ở
bên trong.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)


---
2-
CÁC THỊ KIẾN VỀ TỘI ÁC CHÚNG TA
(tr. 23)

Vào lúc Chúa Giêsu rời bỏ các Tông Đồ, tôi thấy chung
quanh Người một vòng vây đầy những bóng ma khủng khiếp,
mỗi lúc càng xiết chặt. Nỗi buồn và sự kinh hoàng của Người
cứ gia tăng mãi. Lòng đầy chán nản, Người lùi sâu vào trong
hang để cầu nguyện, giống như một người tìm nơi ẩn náu để
tránh cơn phong ba bão táp đang bám sát mình. Nhưng những
bóng ma gớm ghiếc ấy vẫn theo Người vào hang, và mỗi lúc
chúng càng trở nên rõ nét hơn.

Hỡi ôi? Trong cái động chật hẹp này dường như đang diễn ra những cảnh tượng
ghê gớm và kinh hoàng của tất cả tội lỗi mà loài người đã phạm,
từ sự sa ngã của tổ tông cho tới ngày tận thế, và cảnh tượng các
hình phạt phải chịu để đền các tội ấy.

Chính mảnh đất cằn cỗi này, dưới chân núi Cây Dầu là nơi sau khi bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng,
ông Adong và bà Evà đã đến trú ngụ và than khóc tại đây
Tôi cảm thấy rõ ràng rằng khi dâng mình cho công lý của
Thiên Chúa, như hiến lễ đền bù tội lỗi trần gian, Chúa Giêsu
một cách nào đó, đã cất giấu thần tính của Người trong lòng
Ba Ngôi Cực Thánh, và chỉ được nâng đỡ bằng tình yêu của
trái tim nhân tính của Người để đền bù tội lỗi trần gian mà
thôi.

*Chúa Giêsu đã để cho nhân tính rất thánh thiện, rất chân thực,
rất nhạy cảm và trinh trong của Người gánh chịu hết mọi đau
khổ và kinh hoàng. Vì muốn việc đền tội bao gồm từ những
ham muốn xấu xa, là căn nguyên của tội ác, cho tới tất cả tội
ác mà những ham muốn này gây ra, Chúa Giêsu rất nhân từ,
vì yêu thương chúng ta, đã hạ mình lãnh nhận tất cả hình phạt
và mọi hành vi thống hối cần thiết đến tận đáy lòng Người
để đền bù trọn vẹn tội lỗi và để tái sinh nhân loại.
Người muốn rằng cuộc khổ nạn của Người phải vô biên để chuộc
lại vô số lỗi lầm của chúng ta, và vô số đau khổ, như những
nhánh cây đền tội phải lan toả vào tất cả các cơ năng của linh
hồn và mọi chi thể của thân xác Người.

*Trong bản tính nhân loại của Người, Đức Giêsu phủ
phục xuống đất, tâm tư nặng chĩu kinh hoàng, lạc vào một nơi
buồn sầu vô biên. Người cầu nguyện với Thiên Chúa. Khi
đó, tất cả các tội lỗi trần gian đều hiện ra cùng Người dưới
nhiều hình thức không kể xiết, với tất cả xấu xa của chúng,
Người đã nhận chúng trên thân thể Người, và trong lời cầu
nguyện, Người đã hiến mình cho công lý của Chúa Cha để
đền bù các lỗi lầm ấy bằng cuộc khổ nạn của Người.

*Satan dãy dụa khủng khiếp, dáng vẻ vừa khinh mạn vừa cuồng bạo giữa
tất cả những điều ghê tởm khủng khiếp ấy.
Cơn cuồng giận của nó càng lúc càng gia tăng đối với Chúa Giêsu.
Nó phô diễn ra trước linh hồn Người các hình ảnh ghê gớm hơn,
và nó kêu lên với nhân tính của Người: "Vậy ra ngươi lại
còn đòi lãnh trên mình ngươi cả thứ tội này nữa hả? Làm sao
ngươi đền bù nổi bấy nhiêu tội ác?"

Tuy nhiên, một con đường sáng hiện ra trên trời về phía Đông
và hạ xuống trên Chúa Giêsu: tôi đã thấy dọc theo con đường
này nhiều phẩm trật thiên thần bay xuống cùng Người để
nâng đỡ và giúp Người thêm vững mạnh.
Trong hang vẫn đầy những hình ảnh ghê sợ tội lỗi của chúng ta, và đầy dẫy thần
dữ cám dỗ Chúa và chế nhạo Người. Chúa Giêsu đã lãnh trên
thân xác Người tất cả các tội ác ấy, nhưng trái tim Người, trái
tim duy nhất yêu mến Thiên Chúa và loài người bằng tình
yêu tinh tuyền và hoàn hảo, đã cảm thấy trong sa mạc muộn
phiền này cái gánh nặng ghê gớm của vô số tội lỗi.
Kinh hoàng đè nặng lên thân Người, và chúng gây đau đớn cho
Người. Hỡi ôi! Các tội ác này, tôi đã thấy quá nhiều đến nỗi
dù một năm trời cũng không kể hết được.

Sau khi đại dương tội lỗi và các xúc phạm ấy diễn hành trước
linh hồn Chúa Cứu Thế, và chính Người đã dâng mình làm
của lễ đền tội để chịu tất cả hình phạt và ưu phiền vì chúng,

Satan còn gợi thêm ra cho Người, như xưa trong hoang địa,
nhiều cám dỗ vô số kể.
Nó còn dám tạo ra cả một loạt các lời tố cáo Chúa Giêsu,
là Chiên Con không tì ố.
-Nó nói với Người: "Thế nào, ngươi muốn lãnh lấy tất cả những cái đó
trên mình ngươi ư, trong khi chính ngươi không trong sạch! "
-Thế rồi, với cái hỗn xược của hỏa ngục, nó bày ra trước mắt
Người một bản cáo trạng, và gán cho Người một loạt những
lời trách cứ tưởng tượng.
-Nó trách Người về tất cả mọi thiếu sót của các môn đệ Người,
về những gương xấu mà họ đã gây nên, về sự xáo trộn và vô trật tự
mà Người đã đưa vào thế gian khi hủy bỏ các tập tục cũ.

-Satan nói như người Biệt Phái tinh tế nhất và xảo quyệt nhất có thể làm:
nó tố cáo Chúa Giêsu là đã gây ra vụ thảm sát các hài nhi, cũng như những
khó nhọc và đau khổ của cha mẹ Người tại Ai Cập; về chuyện đã không cứu
Gioan Tẩy Giả khỏi chết, đã làm phân tán nhiều gia đình, đã bảo trợ nhiều
người tai tiếng, đã không chữa lành nhiều bệnh nhân, đã làm thiệt hại cho
dân cư thành Gergesa bằng cách ra lệnh cho những người bị quỷ ám lật đổ
các bồn nho của họ và để cho bọn quỷ xô nhào xuống biển
cả bầy heo của họ.
-Nó còn tố cáo Người đã không ngăn cản Mađalêna tái phạm,
đã bỏ gia đình mình, đã xài hoang phí của cải của người khác.

-Nói tóm lại, Satan bày vẽ ra trước linh hồn hấp hối của Chúa
Giêsu, để làm Người nản lòng, tất cả những gì mà tên cám
dỗ có thể trách cứ một người vào lúc hấp hối.
Nó không biết rằng Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, và nó chỉ cám dỗ Người
như cám dỗ một người công chính nhất mà thôi.

Chúa Cứu Thế của chúng ta đã để cho nhân tính thánh thiện của Người
bị áp chế quá mạnh, đến nỗi Người muốn chịu cơn cám dỗ mà những người
công chính vào giờ chết thường phải chịu về trách nhiệm các hành động của mình.

Để uống cạn tất cả chén đắng của đợt hấp hối đầu tiên này, Người đã để cho
Satan bầy vẽ ra trước mát Người trách nhiệm về các hành
động của Người cũng như những món nợ Người mắc với ơn
thánh Chúa mà Người vẫn chưa thanh toán.
-Tên cám dỗ trách Người là muốn xóa bỏ các tội của người khác, trong khi chính
Người lại không có công nghiệp và vẫn còn mắc nợ Thiên Chúa.

Con Thiên Chúa đã cho phép ma quỷ cám dỗ nhân tính của
Người, như nó có thể cám dỗ một người nào đó muốn gán cho
các hành động của mình một giá trị riêng, ở bên ngoài cái
giá trị mà họ có thể có được nhờ sự liên kết với công nghiệp
của Chúa Cứu Thế.
Vậy Satan đã cho Người thấy các công việc của Người cũng như bao nhiêu
món nợ với Thiên Chúa,
và nó bày vẽ cho Người rằng những việc ấy chẳng có công
trạng gì, và chúng chẳng cân xứng chút nào với ơn thánh mà
Thiên Chúa đã ban cho Người.
-Nó còn nói với Người: "Ngươi thấy rõ ràng ngươi vẫn còn mắc nợ với
Thiên Chúa về tất cả những chuyện đó ! "

-Sau cùng, nó trách Người về chuyện đã nhận tiền từ Lagiarô
và tiêu xài hết số tiền bán bất động sản của Mađalêna ở
Magdala. Nó nói với Người: "Sao ngươi dám liều lĩnh tiêu
xài của cải người khác, và lấy của gia đình người ta?"

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

(còn tiếp)

3-
CÁC THỊ KIẾN VỀ TỘI ÁC CHÚNG TA
(tiếp theo)

*Tôi đã thấy hình ảnh về tất cả các tội trọng mà Chúa đã
dâng mình làm của lễ đền tội cho chúng, và tôi đã cảm được
gánh nặng về tất cả các lời tố cáo mà tên cám dỗ đổ trên
Người. Giữa các tội lỗi của toàn thể thế giới mà Chúa Giêsu
tự nguyện lãnh nhận, tôi đã thấy cả tội của tôi nữa. Và từ
giữa vòng đai của những cám dỗ bao quanh Người, đã thoát
ra và đổ dồn về phía tôi như một dòng sông lớn, trong đó, tôi
kinh hoàng nhìn thấy muôn vàn tội lỗi của tôi. Trong giờ phút
kinh hoàng đó, tôi luôn chăm chú ngước mắt nhìn lên Đức
Lang Quân của tôi. Tôi rên xiết than thở và cầu nguyện với
Người, và cùng với Người tôi quay về phía các thiên thần an
ủi. Hỡi ôi? Chúa vặn mình như một con sâu dưới gánh nặng
đau thương và khủng khiếp của Người.

Khi nghe tất cả các lời tố cáo của Satan về Con Chiên không
tì ố ấy, tôi đã thấy bừng bừng nổi giận. Nhưng lúc nó nói
về giá bất động sản ở Magdala và tố cáo Người đã tiêu
hoang phí, tôi không cầm được cơn giận, và tôi bảo nó: "Sao
ngươi dám kết tội Đức Giêsu với việc mua bán bất động sản
của Mađalêna? Chính tôi thấy Đức Chúa dùng số tiền ấy, mà
Lagiarô đã biếu, để làm việc bác ái, để giải thoát 27 tù nhân
tội nghiệp, những kẻ bị cầm tù vì thiếu nợ ở Tirza. "

*Vào lúc đầu, Chúa Giêsu quỳ gối và cầu nguyện một cách
rất bình thản, nhưng không bao lâu, linh hồn Người hoảng hốt
trước cảnh tượng vô số các tội ác của loài người và những vô
ơn của họ đối với Thiên Chúa. Người bị xâm chiếm bởi sự
kinh hoàng chí tử và đau đớn quá mạnh đến nỗi Người run
lẩy bẩy kêu lên: "Abba, lạy Cha, nếu có thể, xin cất chén này
khỏi con! Lạy Cha, mọi sự đều có thể đối với Cha, xin cất
chén này xa con. "
Rồi Người hồi tâm và lại thưa: "Nhưng xin theo ý Cha, chứ đừng theo ý con."
Ý của Người và của Cha
Người vẫn là một, nhưng vì đã phó mình cho yếu đuối của
bản tính loài người, nên Người run sợ khi nhìn thấy cái chết.

*Tôi thấy trong hang động đầy những bóng ma khủng khiếp.
Tất cả các tội lỗi, các điều gian ác, các nết xâu, các điều vô
ơn bạc nghĩa, các hình phạt đều đè nặng lên Người cùng một
lúc.  Đồng thời, các lời gây kinh hoàng của thần chết và sự sợ
hãi mà Người thấy thấm thía khi nhìn đến tất cả các đau khổ
Người phải chịu đã dồn ép tấn công Người dưới hình thức các
bóng ma gớm ghiếc. Người chắp tay, run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh
toát ra thấm ướt toàn thân Người. Sau cùng Người ngã gục sát
mặt đất. Người lại trỗi dậy, đầu gối Người lảo đảo, môi Người
tái mét, tóc Người dựng đứng trên đầu. Người đã hoàn toàn
biến sắc, và hầu như người ta không còn nhận ra Người nữa.

Vào lúc 10 giờ rưỡi, sau khi cầu nguyện xong, Người chập
choạng trỗi dậy, nhưng té ngã từng bước, ướt đẫm một thứ
mồ hôi lạnh. Người lết tới chỗ ba Tông Đồ đang trú ẩn. Người
thấy họ đã thiếp ngủ vì mệt, vì buồn sầu và vì sự kinh hoàng
mà họ đã cảm thấy.

*Chúa Giêsu đến với các môn đệ như một
người chìm ngập trong sầu muộn và kinh hoàng tìm đến bên
cạnh những người bạn thân, hay như một mục tử tốt lành, dù
là chính mình đang khiếp sợ, vẫn không quên đàn chiên mình
chăn đang bị nguy hiểm. Người biết chính họ cũng đang kinh
hoàng và đang bị cám dỗ. Các hình thù khủng khiếp cứ theo
đuổi Người trong suốt quãng đường đi. Khi thấy các Tông Đồ
say ngủ, Người đan tay vào nhau và vì quá mệt mỏi. Người
ngã xuống bên cạnh họ. Người buồn sầu hỏi: "Simon ơi,
ngươi ngủ ư?" Khi đó các ông đều tỉnh dậy. Chúa Giêsu nói
với các ông trong nỗi cô đơn tột cùng: "Thế là các anh không
thể thức được với Thầy một giờ sao ! "
Khi họ thấy Người xanh
xao biến sắc, lảo đảo, ướt đẫm mồ hôi, run lẩy bẩy, khi họ
nghe Người nói giọng nghẹn ngào, họ không biết phải nghĩ
sao, và nếu không có vầng hào quang rất quen thuộc vẫn bao
quanh đầu Người, chắc họ đã chẳng nhận ra được Người.
Khi
đó Gioan hỏi Người: Thưa Thầy sao vậy? Con có nên gọi
các môn đệ kia hay không? Chúng ta có phải đi trốn không? "
Chúa Giêsu trả lời: "Nếu Thầy có sống, có giảng dậy và chữa
bệnh thêm 33 năm nữa, điều đó vẫn không đủ để làm những
gì mà Thầy phải thực hiện từ lúc này cho đến ngày mai. Con
đừng gọi tám người kia làm gì. Thầy đã bỏ họ lại đó, vì họ
sẽ không thể thấy Thầy trong cảnh khốn cùng này mà không
bị vấp phạm: họ sẽ sa chước cám dỗ, họ sẽ quên đi nhiều
chuyện, và họ sẽ hoài nghi cả Thầy nữa. Về phần các anh đã
một lần thấy Con Người biến hình vinh hiển, thì các anh cũng
có thể thấy Người trong sự tăm tối và cô đơn này, nhưng các
anh hãy tỉnh thức và cầu nguyện, để khỏi sa chước cám dỗ.
Tinh thần thì mau lẹ nhưng xác thịt lại yếu đuối. "

Như thế là Người muốn khích lệ các ông hãy kiên tâm bền
chí, loan báo cho các ông cuộc giao tranh giữa bản tính nhân
loại của Người với cái chết, và cho các ông biết nguyên nhân
làm cho Người suy nhược. Người nói với các ông một cách
buồn bã, và ở bên các ông thêm một giờ nữa, rồi Người trở lại
hang ấy, trong khi nỗi kinh hoàng vẫn luôn gia tăng. Ba Tông
Đồ dang tay về phía Người và khóc, rồi họ ôm nhau và hỏi:
Như vậy là thế nào? Chuyện gì xảy ra cho Thầy vậy? Thầy
hoàn toàn rã rời khiếp đảm! "

Thế rồi họ bắt đầu cầu nguyện, họ trùm đầu mà lòng thật đau
đớn. Đã một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua kể từ khi Chúa Giêsu
vào vườn Cây Dầu. Người nói đúng như Kinh Thánh viết:
"Như vậy là các con đã không thức nổi một giờ với Thầy?"
nhưng người ta không thể giải thích những lời này bằng cách
đo thời gian của chúng ta.
Ba Tông Đồ ở với Chúa Giêsu đã
cầu nguyện trước hết, rồi các ông thiếp ngủ vì các ông đã sa
chước cám dỗ bởi thiếu lòng trông cậy. Tám ông khác, những
người ở lại cổng, họ không ngủ. Nỗi buồn sầu mà Chúa Giêsu
đã bày tỏ trong cuộc nói chuyện lần cuối cùng đã làm các ông
bồn chồn lo lắng. Các ông đi lang thang trên núi Cây Dầu, tìm
kiếm một nơi để có thể ẩn mình.

Tại Giêrusalem chẳng có gì làm náo động sự im lặng của
đêm thanh. Những người Do Thái đều có mặt trong nhà, bận
rộn với việc chuẩn bị mừng lễ. Các lều tạm của những khách
lạ đến để mừng Lễ Vượt Qua không thấy xuất hiện ở chung
quanh núi Cây Dầu. Tôi đã thấy nhiều người bạn và nhiều
môn đệ của Chúa Giêsu đi lang thang đây đó và chuyện vãn
với nhau. Họ có vẻ lo lắng và trong tình trạng chờ đợi nặng
nề.

*Đức Maria, Mẹ Chúa Giêsu, chị Mađalêna, chị Mátta,
bà Maria Clêopha, bà Maria Salômê đã rời Nhà Tiệc Ly và
đã tới nhà bà Maria mẹ của Máccô. Nhưng hoảng sợ vì tiếng
đồn, các bà trở lại gần thành phố để thăm dò tin tức của Chúa
Giêsu. Lagiarô, Nicôđêmô, Giuse Aramathi và vài người bà
con từ Hêbron đến đã gặp các bà, họ tìm cách trấn an các bà.

Sau khi tự mình hoặc nhờ các Tông Đồ mà biết được lời tiên
đoán buồn thảm của Chúa Giêsu trong bữa tiệc ly, các bà đã
dò hỏi những người biệt phái quen biết, nhưng các bà không
hay biết gì về việc người ta sắp ra tay chống lại Chúa Giêsu.
Các bà cho rằng sự nguy hiểm không thể nào quá lớn và
chẳng lẽ người ta lại bài Chúa Giêsu vào gần ngày đại lễ như
vậy. Các bà vẫn chưa biết gì về chuyện phản bội của Giuđa.
Đức Maria đã nói với các bà về sự bấn loạn của kẻ khốn khổ
này trong những ngày cuối cùng, và về việc hắn rời bỏ Nhà
Tiệc Ly. Người vẫn thường nói với hắn rằng hắn là đứa con
hư hỏng. "Ôi chao!" Người nói. "nhất định là nó đã đi thi
hành trọn vẹn tội phản bội của nó rồi. " Sau đó các bà này trở
về nhà bà Maria mẹ của Máccô.
(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

---
4-
THỊ KIẾN VỀ VIỆC CHUỘC TỘI KINH
KHỦNG - VỀ NHƯNG TAI HẠI CỦA TỘI LỖI
TRONG GIÁO HỘI VỀ SỰ VÔ ƠN CỦA
NGƯỜI TA - CƠN HẤP HỐI LẦN THỨ 2
(tr. 31)

Khi Đức Giêsu trở lại hang thì tất cả các
nỗi buồn lại đến với Người.
Người nằm phục mặt sát đất,
giang tay ra cầu xin với
Cha Người. Khi đó bắt đầu cơn
hấp hối thứ hai, kéo dài 45 phút. 

*Các thiên thần đến cho Người thấy
các đau khổ mênh mông mà Người phải
chịu để đền tội cho toàn thế giới trong một chuỗi hình ảnh.
Các thiên thần cho Người thấy vẻ đẹp tuyệt hảo của con người,
là hình ảnh của Thiên Chúa, trước khi sa ngã, cùng với sự biến dạng
và thối nát sau khi sa ngã.

Tội xác thịt
Các thiên thần cũng cho Đức Giêsu thấy mọi tội lỗi xuất phát từ tội
đầu tiên như thế nào; các ngài cũng vạch rõ bản chất và tầm quan trọng
của tội tà dâm, những hậu quả kinh khủng của nó đối với linh hồn con người,
cũng như đối với sự lành mạnh phần xác của con người; họ cũng cho thấy
bản chất và tầm quan trọng của tất cả những đau khổ được gây ra như
những hình phạt vì sự thèm khát nhục dục.

Các thiên thần cho Người thấy, trong những đau khổ đền tội đang
chờ đợi Người, trước hết là sự đau khổ cả thể xác lẫn linh hồn, một
hình phạt khủng khiếp bao gồm tất cả mọi hình phạt do Công
bằng của Thiên Chúa vì mọi tội lỗi của toàn thể nhân loại.

Các thiên thần  cho Người thấy sự đau khổ, mà để đền bù được,
phải trừng phạt mọi tội ác của toàn thể nhân loại trong đó
chỉ có Nhân Tính Người là vô tội--có thể nói, Nhân Tính
Cực Thánh của Con Thiên Chúa. Nhân Tính Cực Thánh đó,
qua tình yêu, đã lãnh nhận mọi tội lỗi của nhân loại cùng với
hình phạt của nó; kết quả là Nhân Tính ấy cũng giành được
sự chiến thắng trên những đau khổ và cái chết cay đắng của
con người. Tất cả những điều này được các thiên thần cho
Đức Giêsu thấy, đôi khi xuất hiện trong một chuỗi hàng loạt
những hình ảnh, và đôi khi chỉ cho thấy các nét chính yếu của
cuộc Khổ Nạn của Người. Tôi thấy các thiên thần chỉ tay về
các hình ảnh khi xuất hiện, và dù không nghe thấy gì, tôi hiểu
được những điều các ngài nói.

Không có ngôn ngữ loài người nào khả dĩ diễn tả được hết nỗi
kinh hoàng, sự thống khổ tràn ngập linh hồn Đức Giêsu khi
Người nhìn thấy những việc đền tội khủng khiếp ấy. Người
không chỉ hiểu hậu quả của mọi hình thức nhục dục, nhưng
còn sự trừng phạt đặc biệt của nó, ý nghĩa của các dụng cụ
tra tấn có liên hệ với tội ấy; do đó không chỉ cái ý nghĩ về
dụng cụ tra tấn khiến Người rùng mình, nhưng còn cả sự tàn
bạo mà tội lỗi con người sáng chế ra nó, sự tức giận và độc
ác của những người dùng nó, và sự khó chịu của tất cả những
ai bị tra tấn, dù vô tội hay có tội.

Mồ hôi máu
Đức Giêsu nhận biết tất cả những đòn tra tấn và đau đớn này khi
trầm ngâm suy nghĩ về cảnh tượng ấy thì sự sợ hãi trùm lấp lên Người
đến nỗi mồ hôi máu bắt đầu rườm ra từ các lỗ chân lông trên Thân Thể
rất thánh của Người.
Trong khi Nhân Tính đáng tôn thờ của Đức Khổ khổ sở quàn
quại dưới cơn đau đớn quá độ này thì tôi thấy các thiên thần
tỏ ra rất cảm thương Người. Các vị ao ước an ủi Đức Giêsu và
cầu xin trước ngai Thiên Chúa cho Người. Trong một khoảnh
khắc, dường như có sự giằng co giữa Lòng Thương Xót và
Công bằng của Thiên Chúa và tình yêu tự hiến làm của lễ hy
sinh.
Tôi cũng thấy hình ảnh Thiên Chúa không như trước
đây đang ngự trên ngai, trong một diện mạo tuy sáng chói
nhưng không rõ ràng.
Tôi thấy thần tính của Chúa Con trong Ngôi Cha và dường như
thần tính ấy rút vào lòng Đức Chúa Cha. Ngôi Ba xuất phát từ
Chúa Cha và Chúa Con. Dường như Người ở giữa, nhưng chỉ có
một Thiên Chúa. Nhưng ai có thể nói về điều đó được?
Tôi nhận thức tất cả những điều này trong nội tâm nhiều hơn là
thị kiến dưới mắt con người.
Trong đó tôi được thấy Thiên ý của Đức Kitô lùi sâu vào
Chúa Cha để cho Nhân Tính Cực Thánh của Người phải chịu
tất cả những đau khổ ấy để tránh bớt cho nhân loại; như thế
Chúa Kitô làm một với Chúa Cha, tất cả là để một mình Nhân
Tính của Người phải gánh chịu mà thôi. Tôi thấy tất cả những
điều này trong một khoảnh khắc cảm xúc của các thiên thần,
khi các ngài khao khát muốn an ủi Đức Giêsu, và cùng lúc ấy
người nhận được chút khuây khỏa. Nhưng giờ đây các hình
ảnh ấy đã biến mất, và các thiên thần và lòng thương cảm
cũng xa lánh Chúa, mà linh hồn Người sắp phải chịu cả một
loạt thống khổ mới dữ dội hơn trước.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

5-
Chúa cho phép quỉ cám dỗ, gây nghi ngờ

Khi Đấng Cứu Thế ở trên núi Cây Dầu, trong tư cách là một
con người thực sự, Người đã tự để cho mình chịu cám dỗ như
một con người tự nhiên ghê sợ đau khổ và cái chết. Khi Người
chiến thắng sự ghê sợ ấy-sự chịu đựng cơn cám dỗ tạo nên
một phần của mọi đau khổ-tên cám dỗ được phép thi hành
với Người những gì hắn thi hành với bất cứ ai muốn dâng
mình làm của lễ hy sinh vì bất cứ lý do thánh thiện nào.

Trong phần đầu sự thống khổ của Đức Giêsu, Satan điên cuồng chế
diễu và đặt trước mắt Người một món nợ to lớn mà Người sẽ
phải gánh chịu, và nó kéo dài sự cám dỗ ấy đến độ cho rằng
các hành động của chính Đấng Cứu Thế cũng không khỏi sai
lầm. Sau đó, trong đợt thống khổ thứ hai, tất cả những cay
đắng lớn lao và thực chất của đau khổ được trưng ra trước
mặt Đức Giêsu, mà công cuộc chuộc tội cần phải gánh chịu
để thanh toán món nợ mênh mông ấy. Điều này được các
thiên thần cho Người thấy, vì nó không thuộc về Satan để cho
thấy rằng sự đền bù ấy có thể có được.
Satan, cha của dối trá
và thất vọng, không bao giờ cho loài người thấy những công
trình của lòng thương xót Chúa. Nhưng khi Đức Giêsu thành
tâm phó thác cho thánh ý Cha trên trời, Người đã kháng cự vẻ
vang các cuộc tấn công này gồm một chuỗi những hình ảnh
ghê rợn và mới mẻ hiện ra trước linh hồn Người. Người cảm
nghiệm sự băn khoăn đó với một trái tim con người về sự hy
sinh lớn lao.

Nghi vấn " Tôi sẽ được lợi lộc gì, được đền đáp
gì cho hy sinh lớn lao này?" xuất hiện trong linh hồn của Đức
Giêsu, và cảnh tượng của một tương lai đen tối trùm lấp Trái
Tim đầy yêu thương của Người.

Ý nghĩa Chúa chịu chết
Chúa và Giáo hội Công giáo của Người
Đối với người Nam đầu tiên, Thiên Chúa đã khiến Adong ngủ
say, rồi mở cạnh sườn ông lấy ra một xương sườn, tạo thành
Evà, người nữ đầu tiên, và đưa đến cho Adong. Khi nhận Evà
từ Thiên Chúa, Adong kêu lên: "Đây là xương bởi xương tôi,
thịt bởi thịt tôi! Bởi thế, người Nam sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó
với vợ mình, và cả hai thành một xương một thịt. " Đây là cuộc
hôn nhân: "Bí Tích cao cả, tôi muốn nói về Đức Kitô và Hội
Thánh. " Đức Kitô, Adong mới, vui lòng đi vào giấc ngủ - giấc
ngủ của sự chết đến với Người trên thập giá. Tương tự như
vậy, Người cho phép cạnh sườn Người được mở ra cho một
Evà mới, vị Hôn Thê trinh khiết của Người là Giáo Hội, Mẹ
của mọi chúng sinh, được hình thành từ đó. Người muốn ban
cho Giáo Hội Máu Cứu Chuộc, nước thanh tẩy, và chính Thần
Khí của Người, cả ba là chứng tích trên trái đất. Người muốn
ban cho Giáo Hội các Bí Tích thánh để Giáo Hội sẽ là một
Hôn Thê tinh tuyền, thánh thiện và không tì ố. Người muốn là
đầu của Giáo Hội và chúng ta là chi thể, xương bởi xương của
Người và thịt bởi thịt của Người. Khi mặc lấy bản tính nhân
loại và sẵn sàng chịu chết vì chúng ta, Người cũng đã bỏ Cha
Mẹ để trung thành với vị Hôn Thê, là Giáo Hội. Người trở
nên một thân thể với Giáo Hội, nuôi dưỡng Giáo Hội với Bí
Tích Cực Thánh nơi Bàn Thờ, trong đó Người không ngừng
kết hiệp với chúng ta. Người muốn ở lại với Hôn Thê Người,
là Giáo Hội, cho đến khi tất cả chúng ta trong Giáo Hội được
kết hiệp với Người trên Thiên Đàng. Người đã từng nói: "Cửa
Hỏa Ngục sẽ không thắng nổi Giáo Hội. " Để bầy tỏ tình yêu
vô biên của Người cho kẻ tội lỗi, Chúa đã trở nên con người
và làm anh em với kẻ tội lỗi, để Người có thể gánh lấy mọi
hình phạt vì tội lỗi của họ. Thật vậy, Người đã não nề vô cùng
khi trầm tư về tội lỗi và sự đau khổ của công cuộc chuộc tội
lớn lao ấy, nhưng cùng lúc Người vui vẻ tự hiến mình làm lễ
vật chuộc tội theo ý của Cha Trên Trời. Tuy nhiên, giờ đây,
Người nhìn thấy những đau khổ, cám dỗ, và thương tích của
Giáo Hội tương lai, Hôn Thê của Người, mà Người đã mua
với một giá quá đắt, là chính Máu Người, và Người đã nhìn
thấy sự vô ơn của loài người.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

6-
Chúa thấy trước đau khổ cho Giáo hội Người
Sự tệ bạc vô ơn, cứng lòng...
Trước linh hồn của Chúa Giêsu đã xuất hiện tất cả những
đau khổ tương lai của các Tông Đồ, môn đệ, và bạn hữu, và
con số thành viên nhỏ bé của Giáo Hội tiên khởi. Khi con số
này gia tăng, Người nhìn thấy những thuyết lạc giáo và ly
giáo đi vào đàn chiến, và tội của Adong được lập lại qua tính
kiêu ngạo và bất tuân phục trong mọi hình thức phù phiếm
và tự dối gạt mình mà lại cho là công chính. Sự lãnh đạm, sự
hiểm ác, sự độc hại của vô số Kitô Hữu; biết bao dối trá, lừa
bịp tinh vi của tất cả các bậc thầy kiêu ngạo; các tội phạm
thượng của tất cả linh mục độc địa với những hậu quả ghê
tởm; cảnh điêu tàn ghê rợn trong Vương Quốc Thiên Chúa
trên mặt đất, trong nơi thầm kín của nhân loại vô ơn mà giữa
những đau khổ không thể tả được, Người sẽ cứu chuộc họ với
Máu Thánh và sự sống của Người.

Tôi thấy các gương xấu của tất cả các thế kỷ, từ khi Giáo Hội
được thành lập cho tới ngày tận thế diễn ra trước linh hồn
Đức Giêsu trong một chuỗi hình ảnh bao la: các hình thức lầm
lạc, các ngụy biện kiêu căng, sự cuồng tín, các tiên tri giả, các
lạc giáo ngoan cố, mọi hình thức độc ác.

Những kẻ bội giáo, những người tự phụ, các bậc thầy lầm lạc,
những người cải cách giả hình, nhưng người hối lộ và ăn hối lộ
trong mọi thời đại đã nhục mạ và tra tấn Người vì không chịu chết
trên thập giá theo ý của họ, vì không chịu chết trên thập giá cách
êm ái theo ước muốn và thị hiếu của họ. Những người ấy đã xé toạc
và chia nhau tấm áo lành lặn của Giáo Hội.
Ai cũng muốn một vị cứu tinh khác hơn Đức Giêsu đã tự hiến mình vì tình yêu.
Không biết bao nhiêu người đã đối xử tàn tệ với Người,
chế nhạo Người, chối bỏ Người.
-Đức Giêsu thấy không biết bao nhiêu người khác nhún vai lắc đầu
khinh bỉ Người, tránh né bàn tay cứu độ của Người để xô nhau vào
một hố thẳm sâu đang nuốt chửng họ.
-Người thấy vô số những người khác không dám công khai chối bỏ Người,
nhưng họ quay lưng bỏ đi vì ghê tởm các thương tích của Giáo Hội Người,
mà chính họ đã giúp tạo ra. Họ giống như thầy Lê vi đi ngang qua một người
đáng thương bị bọn cướp đánh đập. -Đức Giêsu thấy họ từ bỏ vị Hôn Thê bị
chấn thương của Người như những đứa trẻ hèn nhát và thiếu đức tin đã bỏ rơi
người mẹ gần chết của chúng lúc nửa đêm khi trộm cướp xông vào nhà do chính
tay chúng đã mở cửa cho bọn ấy.
-Người thấy chúng vội vã đem chiến lợi phẩm vào sa mạc, là các bình vàng
và chuỗi hạt vụn vỡ.
-Người thấy chúng cắm lều dưới những cây nho dại, thật xa với cây nho đích thật.
-Người thấy chúng như những con chiên lạc làm mồi cho sói dữ, được
những người làm thuê hèn hạ dẫn vào đồng cỏ độc hại thay vì đi vào một
ràn của Mục Tử Nhân Hậu, đã hiến mạng sống vì đàn chiên.
-Người thấy chúng lang thang không nơi nương tựa, sẵn sàng nhắm
mắt không muốn nhìn thành thánh của Người trên núi cao, và không thể che giấu được.
-Người thấy chúng tản mác trong sa mạc, lang thang đó đây bởi sự đổi chiều
của các ngọn gió giữa đồi cát; nhưng chúng không thấy mái nhà của vị Hôn Thê,
là Giáo Hội, được xây trên đá, mà Người đã hứa sẽ tồn tại cho đến tận thế,
và không cửa hỏa ngục nào có thể phá nổi. Họ không muốn vào cửa hẹp, vì họ
không muốn cúi đầu tuân phục.
-Người thấy họ đi theo các nhà lãnh đạo dẫn họ đi khắp nơi khắp chốn,
nhưng không đến được cửa thật. Họ xây trên cát đủ loại lều tranh dễ tàn lụi,
không có bàn thờ cũng không có lễ vật, trên mái có chong chóng để xem gió thổi
chiều nào mà quay học thuyết của họ theo chiều đó; hậu quả là họ luôn
chống đối nhau, không hiểu nhau, không có lập trường cố định.
-Người thấy họ nhiều lần phá hủy căn lều của họ và ném các tàn tích vào tảng đá
góc của Giáo Hội nhưng Giáo Hội vẫn đứng vững không lay chuyển.
-Người thấy trong bọn có nhiều người từ chối đi theo ánh sáng được đặt trên đế
cao trong căn nhà vị Hôn Thê. Họ nhắm mắt đi lang thang chung quanh khu vườn
đóng kín của Giáo Hội mà chỉ cần hương hoa thôi cũng giúp họ sống sót.
Họ giang tay theo các bóng đen, lang thang theo các tinh tú dẫn họ đến những giếng
cạn. Khi ở bờ giếng, họ không để ý đến tiếng gọi của vị Hôn
Thê đang kêu gọi và dù sắp chết đói, họ vẫn nhạo báng một
cách kiêu căng và khinh bỉ những người phục dịch mời họ đến
dự tiệc cưới. Họ không muốn vào khu vườn vì sợ gai đâm.
-Đức Giêsu thấy họ đói khát, nhưng không có lúa ăn và rượu
uống. Họ bị đầu độc bởi sự tự kiêu tự đại và bị mù quáng vì sự
minh mẫn của chính họ, do đó họ không ngừng rêu rao rằng
Giáo Hội của Ngôi Lời Nhập Thể thì vô hình.

-Đức Giêsu thấy tất cả đau buồn cho tất cả, và ao ước chịu đau khổ cho tất cả,
ngay cả những ai không thấy Người, không vác thập giá của họ theo Người
trong Giáo Hội, là những người mà Đức Giêsu
đã hy sinh chính mình trong Bí Tích Cực Thánh; trong Thành
Thánh của Người xây trên núi cao và không có gì che khuất
được; trong Giáo Hội mà Người được thiết lập trên đá tảng và
cửa hoả ngục không thể nào phá nổi.

Tất cả những thị kiến vô số kể này về sự vô ơn của con người
và sự lạm dụng của họ về cái chết cứu chuộc của Đức Lang
quân Thiên Đình của tôi đã diễn ra trước linh hồn đau khổ
của Chúa Giêsu, trong những hình ảnh luôn thay đổi, và cứ
như thế tiếp tục.
Tôi thấy dưới con mát của Đức Giêsu, Satan trong nhiều hình dạng
ghê sợ lôi kéo và xiết cổ những người đã được cứu chuộc bằng Máu thánh Người;
phải, ngay cả những người được xức dầu với Bí Tích của Người.
Với sự thống khổ cay đắng, Đức Giêsu nhìn thấy tất cả sự vô ơn,
thối nát của các Kitô Hữu trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Trong khi những hình ảnh này diễn ra trước mát Người, tiếng nói của
tên cám dỗ không ngừng thì thầm vào Nhân Tính của Người:
Thấy chưa! Làm sao Ngươi chịu nổi những đau khổ đó khi
thấy sự vô ơn như thế? " Các lời lẽ này, cộng với sự chế nhạo
và ghê tởm mà Người thấy trong các hình ảnh thay đổi nhanh
chóng, lại tàn bạo đè nặng lên Người mà Nhân Tính Cực
Thánh của Người như tan nát dưới sức nặng của thống khổ
khôn tả xiết.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

7-

Chúa đau buồn đổ mồ hôi máu vì loài người vô ơn

Nhân tính của Đức Kitô quằn quại trong đau khổ
và Người nắm chặt đôi tay lại. Khi quá sức chịu đựng, Người
quỳ xuống nhiều lần, trong khi cuộc tranh đấu dữ dội vẫn
tiếp diễn giữa ý muốn nhân tính của Người và sự phản kháng
không muốn chịu đau khổ quá nhiều cho một giống người quá
vô ơn, đến nỗi mồ hôi máu toát ra và chảy ròng ròng xuống
đất. Phải, Người bị chèn ép quá đỗi đến độ dường như Người
liếc mắt nhìn quanh để tìm giúp đỡ, như muốn kêu gọi Thiên
Đàng và trái đất cũng như các tinh tú bầu trời hãy chứng kiến
sự thống khổ của Người. Dường như tôi nghe Người kêu lớn:
"Ối chao, có thể nào chịu đựng được sự vô ơn đến thế? Các
ngươi hãy chứng kiến sự đau đổ cùng cực của Ta! "

Vào lúc đó, mặt trăng và các tinh tú dường như hạ gần xuống
mật đất, và cùng lúc ấy tôi cảm thấy đêm trở nên sáng hơn.
Tôi nhận thấy trên mặt trăng có cái gì tôi chưa bao giờ thấy.
Nó trông thật lạ. Nó không hẳn đầy đặn, nhưng dường như
nó lớn hơn mọi khi, ở chính giữa, tôi thấy có một đốm đen.
Trông như cái đĩa nằm ở phía trước. Ở giữa đĩa này, dường
như có một lỗ hổng qua đó luồng ánh sáng chiếu đến mặt
trăng không được đầy đủ. Đốm đen ấy như một ngọn núi, và
chung quanh mặt trăng là các vòng ánh sáng như một cầu
vòng.

Chúa kêu lớn tiếng

Trong cảnh khốn cùng nghiêm trọng này, Đức Giêsu đã nhiều
lần lớn tiếng kêu la đau khổ. Tôi thấy ba Tông Đồ thức dậy
trong lo sợ. Giơ cao đôi tay, họ lắng nghe tiếng kêu của Đức
Giêsu và chuẩn bị chạy đến với Người. Nhưng ông Phêrô
chặn Giacôbê và Gioan lại, và nói: "Hãy ở lại đây! Tôi sẽ
đến với Ngài". Và tôi thấy ông chạy vội đến hang, kêu lớn,
“Lạy Thầy, có chuyện gì vậy?"-nhưng ông ngập ngừng kinh
sợ khi thấy Đức Giêsu đẫm máu và run sợ. Đức Giêsu không
trả lời và dường như không biết có sự hiện diện của ông. Sau
đó ông Phêrô trở lại với hai người kia, và cho biết Đức Giêsu
chỉ trả lời ông trong tiếng thở hổn hển và rên rỉ. Điều này
tăng thêm sự lo buồn của các Tông Đồ. Họ trùm đầu, ngồi
than thở và cầu nguyện trong nước mắt.

Tôi lại quay về với Đức Lang Quân Thiên Đình của tôi đang
trong tình trạng thống khổ cay đắng của Người. Những hình
ảnh ghê sợ của lòng vô ơn và những hành động sai lầm của
các thế hệ tương lai với những món nợ họ phải trả và hình
phạt họ phải chịu thì Người sắp gánh vào mình và lãnh thay
cho họ, đã bao phủ lấy Người với biết bao hình ảnh khủng
khiếp ngày càng gia tăng. Cuộc chiến chống lại phản ứng tự
nhiên không muốn chịu đau khổ của nhân tính Người vẫn tiếp
diễn, và vài lần tôi nghe Người kêu lớn: "Cha ơi, làm sao có
thể chịu đựng nổi tất cả những điều này? ôi Cha ơi. nếu chén
này không thể cất khỏi Con được thì Con xin vâng theo thánh
ý Cha ? "

Chúa bị đánh đập bởi tội lỗi chúng tôi

Giữa tất cả các hình ảnh tiêu biểu cho tội xúc phạm đến Lòng
Thương Xót Chúa, tôi thấy Satan dưới nhiều hình thức ghê
tởm, mỗi hình thức ám chỉ một tội đặc biệt và sau đó được
phơi bầy ra. Đôi khi nó xuất hiện như một con người đen thui,
hoặc một con cọp, con chồn, con sói, con rồng, con rắn; không
phải nó thực sự ở dưới dạng bất cứ con vật nào, nhưng nó phơi
bầy các đặc tính chính yếu của bản chất cộng với những hình
thù gớm ghiếc. Trông chúng không giống với bất cứ tạo vật
nào. Đó là những biểu tượng của bất hòa, ghê tởm, của mâu
thuẫn, sợ hãi, tội lỗi - nói tóm lại đó là những hình dạng ma
quỷ. Và qua các hình dạng xấu xa này, Đức Giêsu nhìn thấy
vô số người xúi giục, cám dỗ, và xâu xé-các linh hồn mà
Người muốn cứu vớt khỏi quyền lực của Satan. Người chuẩn
bị đi vào con đường dẫn đến cái chết cay đắng trên Thập
Giá. Lúc đầu tôi chỉ trông thấy một con rắn nhỏ thôi, nhưng
sau này nó trở nên khổng lồ, và đầu đội vương miện. Với sức
mạnh khủng khiếp nó dẫn theo cả một đoàn người thuộc mọi
giai cấp và dòng giống, nó chuẩn bị tấn công Đức Giêsu. Được
trang bị với đủ loại vũ khí hủy diệt tối tân, có lúc họ chống
nhau trong giây lát, nhưng sau đó họ tấn công Đức Giêsu một
cách thô bạo cuồng nhiệt. Thật là một cảnh tượng đáng sợ.
Khí giới của họ là gươm và giáo, giơ cao rồi đâm xuống như
đập lúa xuống sàn; họ cuồng bạo đổ xuống Hạt Lúa Mì Thiên
Đình đã đến thế gian chịu chết để vĩnh viễn nuôi dưỡng nhân
loại với Bánh Sự Sống.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

8-
Tội phạm đến Thánh Thể

Tôi thấy Đức Giêsu ở giữa những kẻ giận  dữ này, nhiều người
trong họ dường như mù. Đức Giêsu bị thương tích nhiều, như
thể vũ khí của họ đã thực sự đánh vào Người. Tôi thấy Người
lảo đảo không vững, có khi đứng thẳng rồi sau đó ngã xuống
đất.
Bộ mặt con rắn nổi bật trong đạo quân này; nó luôn luôn
mở đầu các cuộc tấn công mới. Nó quật đuôi về mọi phía,
và tất cả những ai bị quật xuống đất hay bị đuôi nó quấn
đều bị siết cổ, bị xé ra từng mảnh, hay bị nuốt chửng.
Tôi được giải thích rằng hình ảnh những người đang xâu xé Đức
Giêsu ra từng mảnh tượng trưng cho vô số những người đối
xử tàn tệ với Người bằng nhiều cách, mà trong Thiên Tính và
Nhân Tính của Người, Thân Thể và Linh Hồn Người, Xương
Thịt và Máu của Người dưới hình thức bánh và rượu trong Bí
Tích Cực Thánh, luôn hiện diện trong Mầu Nhiệm đó như
Đấng Cứu Độ của họ.

Trong những kẻ thù của Đức Giêsu, tôi nhận thấy những xúc phạm thuộc đủ mọi loại đối với Bí Tích Thánh, sự Đảm Bảo sống động về sự Hiện Diện cá biệt của Người với Giáo Hội Công Giáo.

Tôi khiếp sợ nhìn các xúc phạm phát xuất từ sự chểnh mảng, bất kính, thiếu sót, cũng như những lạm dụng và tội phạm thượng xấu xa nhất.
Tôi nhìn thấy những xúc phạm phát sinh từ việc thờ tà thần của thế
gian này, từ sự tăm tối và lầm lạc tâm linh, sự hiểu biết nông
cạn, từ sự sai sót, hoài nghi, cuồng tín, căm hờn, và những
án tử hình đẫm máu.
Tôi thấy đủ loại người trong những kẻ thù này: người mù và người què, người điếc và người câm, và các trẻ em. Có những người mù không muốn nhìn thấy sự thật; người què vì lười biếng, không muốn đi theo sự thật; người điếc không muốn nghe những báo động hay cảnh giác của sự thật; người câm không bao giờ muốn bảo vệ Chúa với vũ khí lời nói của mình; và sau cùng, các trẻ em bị hư hỏng vì nghe theo các bậc cha mẹ và thầy cô phàm tục vô luân, những người vùi đầu trong vui thú thế gian, bị đầu độc với kiến thức rỗng tuếch, và ghê tởm những điều thiêng liêng, dù rằng họ thèm khát những điều đó.

Trong các em này (hình ảnh buồn lòng tôi nhất, vì Đức Giêsu rất yêu mến các em), tôi đặc biệt nhận thấy nhiều em được dạy bảo cách tệ hại, được nuôi dưỡng cách xấu xa, và các thầy dạy không thích hợp vì họ không vinh danh Đức Kitô trong Thánh Lễ .
Tội lỗi của họ một phần là vì thầy giáo, và sự cẩu thả của những người dọn lễ.
Nhưng tôi khiếp sợ khi thấy nhiều linh mục, đủ loại phẩm
trật cao thấp -phải, ngay cả những người tự cho mình là đầy
đức tin và đạo đức-đã góp phần xúc phạm đến Đức Giêsu
trong Bí Tích Thánh.

Nhà thờ, đồ lễ không xứng
Trong nhiều người ấy, tôi thật buồn rầu vì đã nhìn thấy - tôi phải cảnh cáo giai cấp này - và đó là: Tôi thấy một số những người tin, tôn thờ, và dạy bảo về sự Hiện Diện của Thiên Chúa Hằng Sống trong Bí Tích Cực Thánh, nhưng không có lòng yêu mến đầy đủ.
Họ quên sót, chểnh mảng không chăm sóc cung điện, ngai tòa, ghế ngồi, những đồ trang sức trọng thể của Vua Trời đất,
đó là nhà thờ, bàn thờ, nhà tạm, chén thánh, mặt nhật của Thiên Chúa hằng sống, cùng với tất cả bình lọ, đồ gỗ, các trang hoàng, lễ phục,
và tất cả những gì được dùng trong sự thờ phượng Người, hoặc tô điểm nhà của Người.
Tất cả những thứ này bị bụi bặm và rỉ sét che phủ một cách cẩu thả, đang mục nát và sau một thời gian bỏ bê...
Việc phục vụ một Thiên Chúa hằng sống đã bị lơ là một cách đáng xấu hổ, và nơi đâu không có sự xúc phạm bên trong thì lại bị hổ thẹn bên ngoài.

Những điều này không phải vì nghèo nàn thực sự, nhưng
vì thờ ơ và lười biếng không tuân theo các truyền thống xưa,
vì bận tâm với những phù phiếm, công việc thế gian, và thường là vì tư lợi và tâm linh đã chết.

Tôi thấy sự chểnh mảng này trong các nhà thờ giầu sang và trong những nơi sung túc vừa phải.
Thật vậy, tôi thấy nhiều nhà thờ trong đó người ta yêu chuộng cái hào nhoáng thế gian và trang trí lòe loẹt thay vì trang hoàng thích hợp các thành kính.

Điều mà nhà thờ giầu sang khoe khoang kiêu ngạo, nhà thờ nghèo lại điên rồ nghĩ mình nghèo nàn nên để ý sơ sài lấy lệ.

Điều này nhắc tôi nhớ đến nguyện đường nghèo nàn của tu viện tôi ở, bàn thờ làm bằng đá quý lại bị phủ đi bằng một lớp gỗ có những đường gân như đá cẩm thạch. Điều làm tôi thất vọng.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)

9-
Dân giầu để Chúa nghèo
Hình ảnh về những xúc phạm đối với Đức Giêsu trong Bí
Tích Thánh Thể tôi thấy lại gia tăng bởi vô số người có trách
nhiệm trông coi nhà thờ, họ hoàn toàn thiếu cảm nhận về sự
công bằng, họ không chia sẻ điều tối thiểu họ có với Đấng
Cứu Thế hiện diện trên bàn thờ, dù chính Người đã chịu chết
cho họ, dù Người vẫn ở với họ trong Bí Tích.
Ngay cả các tạo vật nghèo nàn nhất cũng
có vẻ khá hơn Chúa Trời đất ngự trong các nhà thờ của Người.
Ôi, sự thiếu ân cần của loài người đã làm Đức Giêsu khổ sở là dường nào,
mà chính Người đã hiến thân làm Lương Thực cho họ! Thử hỏi,
người giầu không cần phải tiếp đãi Đấng có thể ban thưởng gấp ngàn lần
cho kẻ đang khát một ly nước lạnh sao! Người khao khát chúng ta là dường nào!
Người không được than phiền khi nước chứa đầy sâu bọ
đựng trong các ly dơ bẩn đem dâng cho Người sao?
Qua sự chểnh mảng đó, tôi thấy kẻ yếu đuối bị vấp phạm,
Cung Thánh bị xúc phạm, nhà thờ bị bỏ hoang, các thừa tác viên bị khinh miệt.
Tình trạng ô uế và chểnh mảng này nhiều khi vươn tới các linh hồn tín hữu.
Họ không giữ gìn cho Đền Thờ tâm hồn là nơi đón nhận Thiên Chúa
đáng được thanh sạch hơn nhà tạm trên bàn thờ.

Vì nịnh bợ vua chúa thế gian, và để chiều theo thị hiếu và kiểu cách trần tục,
nên các giáo sĩ ngu dốt này đã tích cực và cẩn
thận vận dụng mọi phương tiện để vua chúa được vừa lòng, trong
khi Vua Trời đất thì giống như Lagiarô nằm ngoài cổng, thở
dài tuyệt vọng, bị từ chối những mẩu vụn tình yêu. Người
chỉ có các thương tích do chính chúng ta gây nên và các con chó đến liếm,
có thể nói đó là những người thường xuyên phạm tội,
họ giống như con chó mửa ra rồi lại nuốt vào.

Xúc phạm Thánh Thể
Dù tôi có nói cả năm đi nữa, cũng không kể hết được các xúc
phạm khác nhau đối với Đức Giêsu Kitô trong Bí Tích Thánh
Thể, Đấng đã cho tôi biết theo phương cách này.
Trong đám đông, tôi thấy những người xúc phạm tấn công và
đánh đập Chúa gục xuống đất với vũ khí trong tay thích hợp với loại tội
ác mà họ đã phạm.
Tôi thấy các người dọn lễ bất kính của mọi thế kỷ ,
các linh mục hời hợt, tội lỗi, bất xứng dâng Thánh Lễ và phân phát
Mầu Nhiệm Thánh, và vô số người rước lễ hờ hững và bất xứng.
Tôi thấy vô số người đã biến Nguồn ơn sủng, Mầu Nhiệm của Thiên Chúa
hằng sống trở thành lời nguyền rủa khi giận dữ, và các người lính điên tiết
cũng như các tôi tớ ma quỷ làm ô uế các chén thánh, họ quăng ném
Bí Tích Cực Thánh, họ vi phạm trắng trợn Mình Thánh,
hoặc xỉ nhục Mình Thánh trong khi thờ cúng tà thần một cách xấu xa và ghê tởm.

Bên cạnh những hành động tàn ác dã man và ghê tởm này,
tôi thấy vô số các hình thức vô thần tinh tế và khôn khéo hơn nhưng không kém tàn ác.
Tôi thấy nhiều linh hồn, vì gương xấu và sự phản bội của các thầy cô,
đã không còn tin tưởng vào lời hứa của Đức Giêsu là Người luôn ở với họ
trong Bí Tích Thánh Thể,
và họ không còn khiêm tốn thờ lạy Đấng Cứu Thế đang hiện diện trong đó.
Tôi thấy rất nhiều thầy tội lỗi đã trở thành những nhà giáo dục sai lầm.
Lúc đầu họ chống đối nhau, sau đó họ hợp lại chống Đức Giêsu
trong Bí Tích Thánh của Giáo Hội Người.
Tôi thấy một đám đông những người dị giáo khinh miệt tẩy chay
chức linh mục của Giáo Hội, họ tấn công và từ chối sự hiện diện
của Đức Giêsu Kitô trong Mầu Nhiệm Thánh Thể qua một phương thế
mà chính Người ban Mầu Nhiệm này cho Giáo Hội, là tổ chức
đã thực sự duy trì điều đó. Bằng lời lẽ dụ dỗ, họ đã xé nát
Trái Tim Đức Giêsu không biết bao lần mà Người đã đổ Máu
vì họ.
Ôi chao? Thật kinh sợ khi phải nhìn cảnh tượng này!
Vì tôi thấy Giáo Hội như Thân Thể của Đức Giêsu, mà các
phần tử tản mát của Giáo Hội, nhờ Người, được đan quyện
với nhau trong cuộc Khổ Nạn cay đắng của Người. Tôi thấy
tất cả những người ấy, tất cả các gia đình ấy với con cháu
của họ tách biệt khỏi Giáo Hội, bị xé ra khỏi Đức Giêsu như
các mảnh thịt bầy nhầy, rách nát, đau khổ nhất từ thân thể
Người.
Ôi chao? Người ghé mắt nhìn họ đầy lòng trắc ẩn,
Người chỉ khẽ rên rỉ! Để kết hợp với thân thể của Giáo Hội
Người, với thân thể của Hôn Thê Người, loài người quá phân
tán, quá chia rẽ nhau, Người đã phải hiến chính mình trong Bí
Tích Thánh để làm Lương Thực cho họ, phải nhìn thấy chính
mình trong thân thể của Hôn Thê Người, bị xâu xé và tan nát
vì hoa trái xấu xa của cây chia rẽ. Bàn Tiệc hợp nhất trong
Bí Tích Thánh, tác phẩm tình yêu cao cả nhất của Đức Giêsu,
mà trong đó Người muốn ở mãi với nhân loại, đã trở nên làn
ranh chia cách vì sự sai lầm của các thày giảng.
Và nơi mà chỉ có sự thiện hảo và ơn sủng để tất cả nên một, có thể nói là
Bàn Tiệc Thánh, trên đó chính Thiên Chúa hằng sống là
Lương Thực, thì nơi ấy con cái của Người phải tách biệt khỏi
những người không theo đạo và lạc giáo, để đừng phạm vào
các tội tương tự.
Trong phương cách này tôi thấy nhiều quốc gia bị giật xé ra khỏi
Trái Tim Đức Giêsu và không được dự phần trong các kho tàng
ơn sủng đã để lại cho Giáo Hội.
Thật kinh hoàng khi nhìn thấy tại sao lúc đầu chỉ có một ít người
tách rời khỏi Giáo Hội Công Giáo; và rồi, khi đã gia tăng đến
toàn thể quốc gia, họ trở lại tấn công Giáo Hội và gây chiến
với nhau về vấn đề đâu là sự thánh thiêng nhất trong phụng
tự có thể nói là Bí Tích Thánh.
Nhưng sau cùng, tôi thấy tất cả những người tách biệt khỏi Giáo Hội đều
lao mình vào sự bất trung, mê tín, lạc giáo, tăm tối và triết thuyết lầm lạc
của thế gian. Bối rối và giận dữ, họ kết hợp với nhau trong một tổ chức lớn
để trút cơn giận lên Giáo Hội. Họ bị thúc giục và bị tiêu diệt bởi con rắn đang ở giữa họ.
Ôi chao' Đức Giêsu cảm thấy chính Người bị xâu xé thành biết bao mảnh vụn.
Đức Giêsu thấy và cảm được trong hình ảnh đau buồn này toàn thể sức nặng
của cây chia rẽ độc địa với tất cả cành lá của nó, mà nó sẽ tiếp tục xé nát
chính nó rời ra cho đến tận thế, khi lúa
sẽ được thu vào kho lẫm và trấu sẽ bị quăng vào lửa.

Chúa đến với 3 tông đồ
Khi thấy tất cả những điều này, sự kinh hoàng tôi cảm được
thật quá lớn lao, quá khủng khiếp đến nỗi Đấng Lang Quân
Thiên Đình phải xuất hiện bên tôi, và nhân từ đạt tay trên
ngực tôi, Người nói: "Chưa có ai từng được thấy những điều
này, và tim con sẽ vỡ ra vì sợ hãi, nếu Thầy không giữ nó
lại”.
Bây giờ tôi thấy những giọt máu đậm đặc nhỏ xuống trên
khuôn mặt nhợt nhạt của Chúa. Mái tóc mượt mà của Người
trước đây nay bê bết máu, rối tung và bù xù trên đầu.
Râu của Người cũng bê bết máu. Sau hình ảnh ấy, bọn lính có khí giới
đâm nát thân thể Người, mà Người quay lưng như thể rời khỏi hang,
và trở lại với các môn đệ.
Nhưng bước chân Người quá chập choạng. Người cúi đầu lảo
đảo bước đi dưới sức nặng ghê gớm. Thân thể Người đầy
thương tích và té ngã từng bước.
Khi đến với ba Tông Đồ, Người không thấy họ nằm ngủ như lần đầu;
họ gục đầu vào hai đầu gối như tôi thường thấy người dân địa phương ngồi
khi buồn sầu hay khi cầu nguyện.
Kiệt quệ vì buồn và mệt mỏi, họ chìm vào giấc ngủ ;
nhưng khi Đức Giêsu đến gần, run rẩy và rên rỉ thì họ thức dậy.
Họ nhìn Người với đôi mắt mệt mỏi, nhưng không nhận ra Người ngay,
vì Người thay đổi ngoài sự diễn tả của ngôn ngữ.
Dưới ánh trăng, Người đứng trước mặt họ, ngực Người thóp vào,
dáng Người cong xuống, khuôn mặt Người xanh xao và có vết máu,
tóc Người rối nùi, và cánh tay Người giang ra về phía họ. Các
Tông Đồ bật đứng dậy, nắm cánh tay Người và âu yếm đỡ
lấy Người. Sau đó Người đau khổ nói với họ rằng ngày mai
Người sẽ chết. Trong một giờ nữa, kẻ thù sẽ bắt Người, lôi
Người ra trước tòa án, hành hạ Người, lăng mạ Người, đánh
đòn Người, và xử tử Người một cách khủng khiếp nhất. Người
yêu cầu họ an ủi Mẹ Người.
Trong sự thống khổ cay đắng Người kể lại cho họ tất cả những gì
Người sẽ phải chịu cho tới tối ngày mai, và Người lại bảo họ an ủi Mẹ
Người và Mađalêna. Người đứng nói chuyện trong giây lát, nhưng các
Tông Đồ vẫn im lặng, không biết trả lời sao. Họ quá buồn phiền và khiếp đảm
trước diện mạo và lời nói của Người nên
họ không biết nói gì; thật vậy, họ còn nghĩ rằng tâm trí Người
đang hoang mang.
Khi Người muốn trở lại hang, Người không còn sức nữa.
Tôi thấy ông Gioan và Giacôbê phải dìu Người đi.
Khi vào trong hang, các Tông Đồ từ giã Người và trở lại chỗ cũ.
Bấy giờ là 11g15.

(Theo Mạc khải cho Chân phước Catarina Emmerich,
Hội Thông điệp Đức Mẹ xb)


Chương 4
THỊ KIẾN LÀM KHUÂY KHỎA CHÚA GIÊSU
(tr. 47 )
--------------------------------------------------------

Với Đức Maria
Trong sự thống khổ này của Đức Giêsu, tôi thấy Đức Trinh
Nữ tràn ngập buồn phiền đau khổ trong nhà bà Maria Maccô.
Người đang ngồi trong khu vườn cạnh nhà cùng với bà
Mađalêna và bà Maria Maccô. Người khụy xuống trên một
phiến đá. Người tuyệt đối lắng đọng, tư tưởng tách biệt khỏi
mọi sự chung quanh, và chỉ nhìn thấy, cảm thấy những đau
khổ của Con của người. Đức Trinh Nữ đã sai người đi nghe
ngóng tin tức về Đức Giêsu, nhưng không thể chờ đợi họ, vì
nóng lòng người đi đến thung lũng Giosaphát cùng với bà
Mađalêna và bà Salômê. Tôi thấy người trùm khăn vừa đi
vừa giang tay về núi Cây Dầu, là nơi mà qua thần khí, người
nhìn thấy Đức Giêsu đang chịu thống khổ và đổ mồ hôi máu.
Dường như với cánh tay giang rộng người có thể lau mặt cho
Đức Giêsu được. Đáp lại những cử chỉ say đắm trong nội tâm
người đối với Đức Giêsu, tôi thấy Đức Giêsu rất cảm kích khi
nghĩ về người. Đức Giêsu hướng mắt nhìn về phía Đức Maria
như muốn tìm một sự giúp đỡ. Tôi nhìn thấy sự đồng cảm lẫn
nhau này dưới dạng các tia sáng qua lại giữa hai Mẹ Con.

Với bà Mađalena
Đức Giêsu cũng nghĩ đến bà Mađalêna và cảm thông với sự
đau khổ của bà. Người đưa mất nhìn về phía bà, và linh hồn
Người xúc động khi nhìn thấy bà. Do đó Người chỉ thị cho các
môn đệ hãy an ủi bà, vì Chúa biết bà yêu mến Chúa trên hết
mọi người khác, chỉ sau Mẹ Người mà thôi. Đức Giêsu thấy
bà sẽ phải chịu đau khổ vì Người trong tương lai, và cũng thấy
rằng không bao giờ bà xúc phạm đến Người nữa.

Với các Tông đồ và môn đệ
Vào lúc này, khoảng mười một giờ mười lăm, tám Tông
Đồ vẫn ở trong lùm cây Vườn Giệtsimani. Họ nói chuyện
với nhau một lát rồi lăn ra ngủ. Họ nhát đảm, chán nản bất
thường và bị cám dỗ nặng nề Mỗi người đang cố tìm một nơi
trú ẩn an toàn và lo lắng hỏi: "Chúng ta phải làm gì khi Người
chết? Chúng ta đã từ bỏ bạn hữu, từ bỏ mọi sự, trở nên nghèo
hèn và bị thế gian khinh miệt, chúng ta tận tụy để phục vụ
Người-và bây giờ, nhìn thấy Người bị dầy xéo bơ vơ thì sức
lực nào có thể an ủi chúng ta ! "
Các môn đệ khác, sau khi lang thang mọi hướng và nghe nói về
những lời tiên đoán khủng khiếp mà Đức Giêsu đã thốt ra thì
hầu  như mọi người đều rút về Bétphagiê.

Tôi lại thấy Đức Giêsu cầu nguyện trong hang đá. Người đã
chiến thắng được bản tính tự nhiên không muốn chịu đau khổ.
Kiệt quệ và run rẩy, Người kêu lên: "Cha ơi, nếu đó là ý Cha,
xin cất chén này khỏi Con! Tuy nhiên, không phải ý Con mà
xin cho ý Cha được thể hiện! "

Nhìn xuống ngục Tổ tông
Và bấy giờ một vực thẳm mở ra trước mặt Người và, như trên
một con đường sáng, Người thấy một chuỗi bậc thang thật
dài dẫn xuống lâm-bô. ở đó Người thấy Adong và Evà, tất
cả các Tổ Phụ và Ngôn Sứ, những người công chính của Luật
Cũ, song thân của Mẹ Người, và Gio an Tẩy Giả. Họ đang
nóng lòng chờ đợi Người đến với thế giới ấy mà khi thoạt
nhìn thấy, Trái Tim nhân hậu của Người đã trở nên mạnh mẽ
và can đảm. Cái chết của Người sẽ mở cửa Thiên Đàng cho
những người bị giam cầm đang mòn mỏi đợi chờ! Người sẽ
giải thoát họ khỏi tù đầy!

Nhìn về con cái đời sau
Sau khi Đức Giêsu cảm động nhìn các công dân Nước Trời
của các thế hệ trước, các thiên thần lại chỉ cho Người thấy vô
số các thánh trong tương lai, là những người cùng góp phần
vào công nghiệp vì sự khổ nạn của Người, sẽ nhờ Người mà
hiệp nhất với Chúa Cha trên Thiên Đàng. Thị kiến này đẹp và
an ủi không bút nào tả xiết. Tất cả đều đi qua trước mặt Chúa
đông vô kể, thuộc mọi dân tộc, mọi cấp bậc phẩm giá. Tất
cả được tô điểm bàng những đau khổ và việc lành của họ.

Cuộc khổ nạn cứu rỗi
Sau đó Người thấy các dòng suối cứu độ và thánh hóa bất tận
đã ẩn giấu được tuôn ra từ cái chết đang chờ đợi Người, là
Đấng Cứu Chuộc nhân loại. Các Tông Đồ, các môn đệ, các
thánh đồng trinh và các thánh Nam nữ, các vị tử đạo, các vị
hiển tu, và ẩn tu, các Giáo Hoàng và Giám Mục, vô số các tu sĩ
nam nữ trong tương lai. Tóm lại, cả một đạo binh không kể xiết
các thánh diễn hành trước mặt Người. Các bông hoa trên
vương miện của họ thì khác nhau về hình thức, mầu sắc,
hương thơm, và nghị lực, tùy theo các loại đau khổ, cực nhọc
và chiến thắng mà họ đã vẻ vang dành được. Toàn thể cuộc
đời và hoạt động của họ, giá trị và sức mạnh đặc biệt của cuộc
chiến đấu và sự khắc phục của họ, cũng như mọi ánh sáng,
mọi mầu sắc tượng trưng cho thắng lợi của họ, chỉ xuất phát
từ sự kết hợp với công nghiệp của Đức Giêsu. Ảnh hưởng hỗ
tương của các thánh này, nhờ cùng uống từ một Nguồn, có
thể nói, Bí Tích TT Cực Thánh và sự Khổ Nạn của Chúa Giêsu,
là một cảnh tượng tuyệt vời và cảm động khôn tả. Không có
gì liên can đến họ xảy ra tình cờ: các công việc và điều chưa
thực hiện, sự tử đạo và chiến thắng, y phục và diện mạo, dù
rất khác biệt nhưng hài hòa và hợp nhất với nhau một cách
bất tận. Và trong sự đa dạng độc đáo, sự hợp nhất tuyệt hảo
này phát sinh từ những tia sáng và mầu sắc lóng lánh của một
Thái Dương, từ cuộc Khổ Nạn của Chúa, Ngôi Lời trở thành
Xác Phàm, trong đó là sự sống, là ánh sáng của loài người,
chiếu soi tăm tối, nhưng tăm tối không lĩnh hội được.
Chính đạo binh các thánh tương lai đi qua linh hồn Chúa
Giêsu. Do đó, Đấng Cứu Thế đứng giữa sự khao khát nồng
nhiệt của các Tổ Phụ và sự chiến thắng đông đảo của các
thánh tương lai, cả hai bổ sung và bù đắp cho nhau, có thể nói
đã bao bọc Trái Tim nhân hậu của Đấng Cứu Thế như một
vương miện khải hoàn vĩ đại. Cảnh tượng cảm động không
nói nên lời này đã đem lại cho linh hồn Đức Giêsu một sức
mạnh và an ủi, sau khi Người đã cho phép đủ mọi đau khổ
của con người diễn ra trước mạt. ôi chao, Người quá thương
yêu anh chị em mình, tạo vật của Người, đến nỗi Người sẵn
sàng chịu chết cho tất cả chỉ để mua lấy một linh hồn? Khi
các thị kiến này ám chỉ về tương lai, chúng hiện ra bay lượn
trên mặt đất.

Cuộc khổ nạn dữ dằn
Nhưng giờ đây các hình ảnh khuây khỏa ấy biến đi, và các
thiên thần cho Người thấy tất cả các cảnh tượng của cuộc
Khổ Nạn sắp đến. Những cảnh này xuất hiện sát mặt đất, vì
đã gần đến giờ. Có nhiều diễn viên thiên thần trong các cảnh
này. Tôi nhìn thấy mọi người gần với Đức Giêsu, từ cái hôn
của Giuđa cho đến những lời cuối cùng của Người trên thập
giá. Tôi thấy tất cả, tất cả lại xảy ra một lần nữa như khi tôi
thường thấy trong lúc chiêm niệm cuộc Khổ Nạn. Sự phản
bội của Giuđa, sự trốn chạy của các môn đệ, những lời chế
diễu và đau khổ trước dinh Anna và Caipha, sự chối bỏ của
Phêrô, phiên tòa xử của Philatô, sự nhạo báng của Hêrôđê,
các đòn vọt và mão gai, án tử hình, sự Chúa ngã quỵ dưới sức
nặng của Thập Giá, cuộc gặp gỡ với Đức Trinh Nữ và người
bị bất tỉnh, lời của bọn lý hình chế diễu Đức Trinh Nữ, khăn
lau mặt của bà Vêrônica, cảnh đóng đinh man rợ vào Thập
Giá rồi dựng lên, sự xỉ nhục của những người Pharisêu, nỗi
phiền muộn của Đức Maria, của Mađalêna, và của Gioan, và
sự bị đâm qua cạnh sườn. Nói tóm lại, tất cả, tất cả thật rõ
ràng, thật hiển nhiên, và với mọi chi tiết được diễn ra trước
mắt Người. Mọi cử động, mọi tình cảm, và lời lẽ của lý hình
sắp tới tôi thấy, trong một linh hồn thống khổ và sợ hãi, Chúa
đã nhìn thấy và nghe thấy. Người vui lòng chấp nhận tất cả,
Người vui lòng phục tùng tất cả vì tình yêu nhân loại. Người
đau khổ bối rối nhất khi bị trần truồng trên Thập Giá, mà
Người gánh chịu để đền bù cho sự thiếu đoan trang của loài
người, và Người nài nỉ xin giữ lại một mảnh vải tối thiểu để
che thân trên Thập Giá, nhưng ngay cả điều này cũng không
được phép. Tuy nhiên, tôi thấy Người được giúp đỡ không
phải từ các lý hình, nhưng từ vài người tốt lành.

Đức Mẹ an ủi
Đức Giêsu nhìn thấy và cảm được sự buồn phiền đau khổ của
Mẹ Thánh Người. Với hai phụ nữ thánh thiện trong thung
lũng Giôsaphát, linh hồn Đức Bà không ngừng kết hợp với
người để thông phần đau khổ trong cơn hấp hối của Người
trên núi Cây Dầu.

Thiên thần đến an ủi
Gần cuối các thị kiến về cuộc Khổ Nạn này, Đức Giêsu ngã
úp mật xuống đất như một người giãy chết. Các thiên thần
và các thị kiến biến đi, và mồ hôi máu từ Người đổ ra nhiều
hơn trước. Tôi thấy mồ hôi thấm ướt chiếc áo trắng nhạt của
Người và ướt cả đất chung quanh. Bây giờ trong hang đá tối
và giờ đây tôi thấy một thiên thần bay xuống phía Người. Về
tầm vóc có vẻ lớn hơn, diện mạo có vẻ rõ nét và giống như
con người hơn bất cứ thiên thần nào mà tôi thấy trước đây.
Thiên thần này xuất hiện trong áo dài phất phới, như của một
linh mục, được tô điểm với các đường ren viền. Người cầm
trong tay, và ở trước ngực, một chén nhỏ có hình dạng một
chén rượu được dùng trong bữa Tiệc Ly. Ngay phía trên chén,
lơ lửng một mẩu nhỏ hình bầu dục, cỡ hạt đậu, chiếu tỏa ánh
sáng mầu đỏ. Thiên thần bay trên chỗ Đức Giêsu đang nằm
và đưa thẳng tay ra trước mặt Người. Khi Đức Giêsu đứng
dậy, thiên thần đặt mẩu sáng đó vào miệng Người và đưa
chén cho Người uống. Sau đó thiên thần biến đi.

Chúa được tăng sức
Giờ đây Đức Giêsu đã tình nguyện chấp nhận chén Khổ Nạn,
và Người được thêm sức mạnh mới. Người vẫn ở trong hang
đá thêm một vài phút, đắm chìm trong cầu nguyện và tạ ơn.
Thật sự Người vẫn chịu áp lực của đau khổ tinh thần, nhưng
được thêm sức mạnh siêu nhiên nên không còn sợ hãi và lo
âu, Người có thể bước đi vững chãi về hướng các môn đệ. Dù
nhợt nhạt và kiệt lực, tác phong Người vẫn cương quyết chính
trực- Người lau mặt với một mảnh vải và dùng vải ấy vuốt lại
mái tóc đã bện lại với nhau vì đẫm máu và mồ hôi.
Khi Người rời hang đá, tôi thấy mặt trăng vẫn còn cái đốm
đặc biệt trên đó và vòng tròn chung quanh; nhưng ánh sáng
của nó, cũng như của các tinh tú, thật khác với lúc Đức Giêsu
hấp hối. Bây giờ nó có vẻ tự nhiên hơn.

Chúa tự nộp mình
Khi Đức Giêsu trở lại với các môn đệ, Người thấy họ-như
lúc đầu, nằm nghiêng một bên gần bức tường hành lang, che
đầu và ngủ vùi. Chúa nói với họ: "Bây giờ không phải lúc
để ngủ. Các con phải thức dậy và cầu nguyện, vì kìa, giờ đã
đến, và Con Người sẽ bị nộp trong tay kẻ tội lỗi. Hãy thức
dậy, chúng ta đi? Kìa, kẻ phản bội đang đến? ôi, thà nó đừng
sinh ra thì tốt hơn cho nó ! " Các Tông Đồ choàng dậy sợ hãi
và lo lắng nhìn quanh. Họ vừa mới hoàn hồn khi ông Phêrô
hăng hái nói: "Thưa Thầy, con sẽ gọi những người khác đến
bảo vệ Thầy?" Nhưng Đức Giêsu chỉ cho họ thấy ở đàng xa
trong thung lũng, dù vẫn còn ở phía bên kia suối Xêron, một
toán người vũ trang đang kéo đến tay cầm đèn đuốc. Người
nói với các Tông Đồ là một trong bọn họ sẽ phản bội Người.
Đây là điều mà họ cho rằng không thể nào xảy ra. Đức Giêsu
trầm tĩnh lập lại điều này và một số điều khác, rồi Người
lại khuyến khích họ an ủi Mẹ Người, và nói: "Chúng ta hãy
đi gặp họ? Thầy sẽ tự nộp mình trong tay kẻ thù mà không
kháng cự." Với những lời ấy, Người rời vườn Cây Dầu với ba
Tông Đồ và đi ra gặp đám thuộc hạ trên con đường tách biệt
khu vườn này với vườn Giệtsimani.

---
Đức Trinh Nữ, bà Mađalêna, và bà Salomê, và một số môn
đệ tháp tùng là những người đã thấy quân lính tiến đến gần,
tất cả rời thung lũng Giosaphát và về nhà bà Maria Máccô

Kẻ thù của Đức Giêsu đến bằng con đường ngắn hơn con
đường mà Người đã đến từ Nhà Tiệc Ly.

(Hang đá nơi Đức Giêsu cầu nguyện đêm ấy không phải là nơi
Người thường cầu nguyện trên núi Cây Dầu. Chỗ sau này là
một cái hang xa hơn. Chính tại đây Người đã cầu nguyện sau
khi nguyền rủa cây vả không trái. Sau đó tâm hồn ưu phiền
Người dựa vào tảng đá giang rộng cánh tay ra cầu nguyện
Dấu tay của Người vẫn còn in trên đá, sau này là những thánh
tích được sùng kính, mặc dù không rõ các dấu ấy được tạo
thành vào dịp nào. Tôi thường thấy trên đá các dấu tay của
các Ngôn Sứ thời Cựu ước, của Đức Giêsu, Đức Maria, một
số các Tông Đồ, thân thể của Thánh Catarina ở Alexandria
trên núi Sinai, và của một số thánh khác. Các dấu ấy dường
như không sâu, cả các đường nét cũng không rõ. Chúng giống
như dấu vết được tạo thành khi ấn tay vào cục bột nhão rắn chắc).


Chương 5
Giuda và đồng bọn
Cây gỗ làm thập giá
(tr 55)